Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, khiến cho long hồn phải tháo chạy liên tục.
Nhát kiếm thứ năm!
Nhát kiếm thứ sáu!
...
Nhát kiếm thứ chín!
Nhát kiếm thứ mười!
Khi nhát kiếm thứ mười rơi xuống, ảo ảnh long hồn không còn dám đối đầu trực diện với Diệp Bắc Minh nữa, nó né tránh hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, ảo ảnh long hồn nằm thoi thóp dưới đất.
Sự im lặng tĩnh mịch bủa vây khắp nơi đây, một giọng nói già nua tràn ngập sự rúng động cất lên!
"Mười nhát kiếm! Những mười nhát kiếm!"
"Không thể tin được kẻ này lại có thể chém ra kiếm khí có thể uy hiếp cảnh giới Thần Chủ!"
"Tên này quá kinh khủng!"
Ai nấy cũng giật thót, không hẹn mà cùng quay phắt sang nhìn một ông lão trong đám đông.
"Đây là ai thế?"
"Tiền bối Dạ Vô Song, kìa, ông ta còn sống ư?"
Một ông lão nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Song: "E là ông ta đã mười lăm ngàn tuổi rồi".
Mọi người hít một hơi thật sâu: "Trời! Ông ta là lão quái vật sống mười lăm ngàn năm rồi à?"
Cùng lúc đó, người xung quanh cũng sực nghĩ ra điều gì.
Tất cả đồng loạt bàng hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Không thể tin được một nhân vật tai to mặt lớn, cực kỳ đáng sợ như Dạ Vô Song lại đánh giá Diệp Bắc Minh bằng hai từ "kinh khủng"!
Có thể tưởng tượng được biểu hiện của Diệp Bắc Minh trái với lẽ thường nhường nào.
Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên sự sợ hãi: "Chị Lâm, thằng nhóc này đúng là ghê gớm thật đấy!"
"Đó là long hồn cơ mà, hắn ta có thể chiến đấu với long hồn được ư?"
Đôi mắt bồ câu của Đạm Đài Lâm co rụt, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
Không gì có thể diễn tả sự chấn động trong lòng cô ta lúc này: "Chết tiệt, lẽ nào mình nhìn nhầm? Rốt cuộc tên nhóc này là yêu quái phương nào?"
Người thanh niên đứng kế bên Dư Thục Nhàn nhìn chòng chọc vào bóng lưng Diệp Bắc Minh, cặp mắt anh ta đầy tơ máu: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy không?"
"Thanh kiếm mà thằng nhóc đó đang cầm trong tay chắc chắn không phải hạng tầm thường!"
"Con phải ra tay thôi, chứ nếu để đến khi long hồn bị hắn đánh bại thì những người khác sẽ không còn cơ hội nữa".
Dư Thục Nhàn bình tĩnh mỉm cười: "Dung Nhi, cứ bình tĩnh đã".
"Chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ đến, rồi thanh kiếm này sẽ thuộc về con, long hồn cũng là của con".
Bình tĩnh!
Tự tin!
Như thể tất cả mọi chuyện đều là lẽ tự nhiên vậy.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Giang Kiếm Dung gật đầu thỏa hiệp: "Được rồi".
Giờ phút này.
Mặt mày Diệp Bắc Minh trắng bệch, anh đã gần như mệt lả người vì kiệt sức.
Lượng chân nguyên trong cơ thể anh đã sắp sửa khô cạn.
Diệp Bắc Minh cũng phải trả cái giá rất đắt để có thể đánh bại ảo ảnh long hồn.
Anh lấy một viên đan dược ra, ngồi xếp bằng, nuốt xuống bụng.