Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2238: Đúng là ngược đời!



 Gào!  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng rồng gầm thét lại truyền ra một lần nữa từ trong kiếm Đoạn Long: "Diệp Bắc Minh, nghi thức bắt đầu rồi!"  

 

Vù vù!  

 

Trong chớp mắt, những phù văn cổ xưa xoay quanh Diệp Bắc Minh đồng loạt bừng sáng.  

 

Mỗi một phù văn tựa như một con rồng nhỏ còn sống vậy, từng con một chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Vẻ mặt của bảy võ giả cảnh giới Thần Vương nặng nề chưa từng có: "Không được cho kẻ này có cơ hội thành công!"  

 

"Còn nói nhảm gì nữa? Giết cậu ta thôi!"  

 

Giọng điệu của Dạ Thiên Hạ không hề có chút cảm xúc nào, ông ta giơ tay lên, vung một nhát kiếm xé rách hư không.  

 

Bọn họ nhìn thấy một luồng kiếm khí như ngân long trào dâng, dường như nó xuất hiện từ trong hư vô.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Dạ Thiên Hạ đúng không? Ngươi sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!"  

 

Dạ Thiên Hạ mỉm cười: "Cả đời lão phu chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận khi làm bất cứ việc gì cả!"  

 

Soạt!  

 

Kiếm khí trông như ngân long ấy chém xuống.  

 

Dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi trào, cầm kiếm Đoạn Long mà đối kháng.  

 

Ầm!  

 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.  

 

Kiếm khí ngân long ấy như đang sống vậy, kêu rên một tiếng rồi vỡ tan tành ngay tại chỗ.  

 

Cùng lúc đó, một phù văn màu đỏ bay vào cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Lão già mắt tam giác la lên: "Đừng để hắn ta được như ý muốn, nếu như toàn bộ những phù văn ấy bay vào thân thể thằng nhóc này!"  

 

"Thanh kiếm đó sẽ dung nhập làm một thể với hắn ta thật đấy!"  

 

"Đến lúc đó, nói không chừng hắn ta sẽ có sức mạnh có thể càn quét cảnh giới Thần Chủ!"  

 

Vô số người tái mặt.  

 

Tất cả đều nhìn chòng chọc vào kiếm Đoạn Long mà Diệp Bắc Minh đang cầm trong tay.  

 

Những ai thuộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ, nhà họ Chu và gia tộc Đạm Đài đều đỏ ngầu cả mắt.  

 

"Giết!"  

 

Gương mặt già cỗi của Đạm Đài Quyết lạnh như băng, một vầng sáng chợt lóe lên từ trong lòng bàn tay lão ta.  

Một ngọn giáo dài đỏ như máu bay ra khỏi nhẫn chứa vật, nhào về phía trái tim của Diệp Bắc Minh như một con giao long!  

 

Huyết Hồn Thương, thần khí thượng cổ!  

 

"Biến!"  

 

Diệp Bắc Minh quát tháo thật to, kiếm Đoạn Long cuộn xoắn hai con Chân Long một đen một trắng lên.  

 

Huyết Hồn Thương chạm trán với kiếm Đoạn Long.  

 

"Răng rắc!", một âm thanh giòn tan truyền đến, không ngờ Huyết Hồn Thương lại gãy làm hai khúc như một tờ giấy dán mỏng manh, mất hết ánh sáng.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.