Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2240: “Tới đúng lúc lắm!”



Một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.  

 

"Ông Trần!"  

 

Sắc mặt của sáu người còn lại đều khó coi cực kỳ, kiêng dè nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.  

 

Đạm Đài Trần suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi: "Chị Lâm, em lỡ trêu vào thằng này mất rồi..."  

 

"Ngay cả cảnh giới Thần Chủ mà hắn ta cũng giết được, nếu hắn ta muốn trả thù em thì chẳng phải em chết chắc rồi ư?"  

 

Đạm Đài Lâm cũng sợ chết khiếp.  

 

Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của Đạm Đài Trần, trong mắt cô ta chỉ còn mỗi bóng hình Diệp Bắc Minh.  

 

Cùng với nỗi kinh hoàng bất tận!  

 

"Trời ạ..."  

 

Trán Đỗ Kiêu rịn một lớp mồ hôi mỏng: "Băng Nhược, cháu nói đúng".  

 

Đỗ Vũ Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh đáng gờm đến như vậy.  

 

Thế mà con gái ông ta lại nhận ra ư?  

 

Tôn Kiếm Khung sợ hãi thốt: "Trời mẹ ơi..."  

 

Bầu không khí tại đây trở nên xôn xao.  

 

"Đậu xanh rau má, tôi vừa mới thấy gì thế kia?"  

 

"Đó là ông Trần cơ mà! Ông ta cực kỳ giỏi dùng độc và ám khí, thế mà lại bị Diệp Bắc Minh giết chết chỉ trong tích tắc ư?"  

 

Một võ giả cảnh giới Thần Chủ mà lại chết ngay trước mắt họ một cách dễ dàng như thế, không một ai không rúng động.  

 

Một lão già trong đám đông lắc đầu: "Không đúng, thực lực của Diệp Bắc Minh chỉ bình thường thôi, cậu ta mới đến cảnh giới Hợp Nhất thôi mà!"  

 

"Chính thanh kiếm ấy! Nhất định là do thanh kiếm đã hấp thu long hồn ấy!"  

 

"Vốn dĩ bản thân thanh kiếm đã hết sức kinh khủng rồi. Nó tên là kiếm Đoạn Long, được ghi chép tại một tòa bảo tháp cực kỳ cổ xưa!"  

 

"Bây giờ long hồn đã dung nhập với thanh kiếm này, thế là uy lực của nó càng kinh khủng thêm ba phần nữa..."  

 

Vù!  

 

Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long, mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập!  

 

Hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài!  

 

Tròng mắt Ngạo Vô Tình rỉ máu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"  

 

"Thanh kiếm này mà rơi vào tay bất kỳ ai trong chúng ta đều được phát huy tác dụng hơn thằng nhóc này cả!"  

 

Dạ Thiên Hạ thốt một câu: "Em trai, ra tay thôi".  

 

Dạ Vô Song gật đầu: "Được!"  

 

Hai người đồng thời bước ra một bước, hai lão già vốn mặt mũi hiền lành.  

 

Giờ phút này, bọn họ cứ như mãnh hổ xuống núi vậy.  

 

Gào! Gào!  

 

Hết tiếng hổ đến tiếng rồng vang lên.  

 

Đằng sau mỗi người hiện lên một pháp tướng Chân Long và một pháp tướng Mãnh Hổ.  

 

"Pháp tướng Chân Long? Trời đất ơi!"  

 

"Không đúng, đó không phải Chân Long mà là Giao Long tứ trảo!", một người thanh niên tinh ý nhận ra, kêu lên: "Hình như so với pháp tướng Tổ Long của Diệp Bắc Minh... con Giao Long tứ trảo này yếu hơn nhiều nhỉ?"

Dạ Vô Song và Dạ Thiên Hạ lạnh lùng nhìn qua: “Cậu rất thích nói chuyện sao?”  

 

Người trẻ tuổi vừa lên tiếng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!  

 

“Hừ!”  

 

Dạ Vô Song cười lạnh: “Anh, giết đi!”  

 

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại phóng ra sát ý lạnh như băng, làm cho người ta sợ run người!  

 

Hai bóng người trái phải phóng ra, chỉ dùng một giây đã đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

Pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ sau lưng hai người tạo ra một cơn gió lốc cuồn cuộn, tàn nhẫn đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.