Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2241: có lẽ tôi sẽ không kịp phản ứng!”



Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, máu nóng trong cơ thể thiêu đốt!  

 

“Cửu U Thần Ma Quyết!”  

 

Tiếng thứ hai!  

 

“Thần ma, cửu biến!”  

 

Tiếng thứ ba vừa dứt!  

 

Gào!  

 

Huyết long, tổ long, long hồn, ba con rồng đồng thời xuất hiện ở phía sau Diệp Bắc Minh!  

 

Giờ phút này, vạn vật thần phục!  

 

Trong nháy mắt pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ va chạm với bóng dáng của huyết long, tổ long, long hồn đã lập tức bị đánh tan!  

 

Không hề chậm trễ một chút nào, giống như là băng tuyết khi nhìn thấy ánh mặt trời vậy!  

 

Bị đánh tan trong nháy mắt!  

 

Cùng lúc đó, hai người Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

Chỉ còn cách anh khoảng một mét.  

 

“Hahaha! Diệp Bắc Minh, cậu bị lừa rồi!”  

 

Dạ Thiên Hạ nhe răng cười, sự kích động khiến khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vặn vẹo : “Thắng bại đã rõ, cậu hãy chết đi!”  

 

Hai người vươn tay ra.  

 

Đồng thời đập vào trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

Khoảng cách gần như thế, cho dù là cảnh giới Thần Chủ cũng không thể tránh né được!  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

“Mau tránh ra!”  

 

Khuôn mặt Vương Như Yên trắng bệch.  

 

“Tiểu sư đệ, không!”  

 

Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ cũng đều hô to.  

 

Diệp Bắc Minh lại không quan tâm, trong đôi mắt anh còn không có một chút dao động nào.  

 

Dạ Vô Song cong khóe miệng cười lạnh: “Bị doạ ngốc rồi đúng không! Haha, đấu với lão phu ư? Cậu cũng xứng!”  

 

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bàn tay của hai người đã sắp chạm đến ngực Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.  

 

Một tiếng nổ “ầm” truyền đến.  

 

Bàn tay của bọn họ vẫn còn chưa đâm xuyên qua lồng ngực Diệp Bắc Minh, bắt lấy trái tim anh!  

 

Đã cảm thấy giống như đập vào một cơ thể làm bằng sắt thép!  

 

Đồng tử của Dạ Vô Song co rụt lại: “Anh, chuyện gì thế này?”  

 

“Sao có thể!”  

 

Dạ Thiên Hạ nhìn chằm chằm vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ông ta ngẩng đầu.  

 

Vừa lúc đối diện với ánh mắt không có chút cảm xúc nào của Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh dùng giọng nói chỉ có Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song nghe được, mở miệng nói: “Đã quên nói cho hai người biết, tôi từng nuốt một trái tim của rồng!”  

 

“Nếu các ông nhằm vào đan điền, hoặc là đầu của tôi, có lẽ tôi sẽ không kịp phản ứng!”  

 

“Nhưng mà vì sao các ông lại cố tình muốn chọn trái tim tôi chứ?”  

 

“Chẳng lẽ các ông không biết, máu thịt chỗ trái tim tôi là nhục đao thương bất nhập sao?”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.