Sau lưng cô vậy mà mọc ra chín cái đuôi!
Cô điên cuồng vùng vẫy, chỉ là sợi xích đã đâm xuyên qua bả vai cô!
Tiếng máu thịt ma sát vào nhau rợn người vang lên, máu tươi đầm đìa.
Hoàn toàn không thể thoát khỏi.
Đồng tử Đạm Đài Lâm co rụt lại: “Quả nhiên là một con hồ ly tinh, tôi đã nói mà sao trên người có thể toát ra mùi vị mê hoặc tới vậy!”
“Đúng là thứ phóng đãng!”
“Nếu cô đã lẳng lơ như vậy, vậy tôi sẽ tìm thêm vài tên đàn ông tới hầu hạ cô!”
Đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu đỏ rực: “Đạm Đài Lâm, nếu cô dám thương tổn tới một sợi tóc của tôi, tiểu sư đệ của tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Trái tim Đạm Đài Lâm thắt chặt lại.
Diệp Bắc Minh thực sự rất đáng sợ!
Đột nhiên.
Đạm Đài Lâm lại phì cười: “Ý của cô là Diệp Bắc Minh?”
“À, xém chút quên nói cho cô biết, hắn đã chết rồi!”
“Cái gì? Không thể nào!”, đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu giăng đầy tia máu.
Chín chiếc đuôi hồ ly phía sau đồng loạt xòe ra.
Bùng nổ nguồn khí vận kinh người!
Toàn bộ ngục tối chớp mắt được chiếu sáng rực như ban ngày.
Đạm Đài Lâm thầm cười trong lòng: “Thì ra cô để ý tới Diệp Bắc Minh như vậy, vậy tôi càng phải kích thích cô nhiều hơn!”
Giọng nói bỡn cợt lại vang lên: “Tên Diệp Bắc Minh đó chết thê thảm lắm vì đã đắc tội tới gia tộc Thượng cổ”.
“Giang gia, Lăng gia, Ngạo gia, Dạ gia bắt tay hành động, một đường giết thẳng tới Thanh Huyền Tông!”
“Thanh Huyền Tông diệt vong, tất cả mọi người đều thiệt mạng”.
“Diệp Bắc Minh chết thê thảm nhất, không chỉ bị đánh gãy kinh mạch toàn thân mà còn bị ngũ mã phanh thây, sau đó những phần xác rời rạc đều bị quăng cho chó ăn!”
“Còn có đám phụ nữ của hắn cũng bị vô số tên đàn ông chà đạp, từng người một đều ôm hận mà chết!”
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng lắc đầu: "Không! Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!"
“Tiểu sư đệ không thể chết được, cô gạt tôi, là cô đang gạt tôi!”
Đạm Đài Lâm để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi dứt khoát quay lưng rời đi!
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng rống to: “Cô mau nói đi! Mau nói đi!”
“Cô đang lừa gạt tôi có đúng không! Lừa tôi, cô lừa tôi!”
Nhưng hình bóng của Đạm Đài Lâm đã biến mất.
“A! Đạm Đài Lâm cô lừa tôi, tiểu sự đệ không sao cả!”
Giọng nói tuyệt vọng tới xé gan rách ruột của Đạm Đài Yêu Yêu vẫn không ngừng vọng đến.
Khóe miệng Đạm Đài Lâm nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: “Tìm cho tôi mười tên ăn mày tới đây nhốt chung với ả tiện nhân này!”
Hộ vệ bên cạnh ngẩn người: “Thưa cô chủ, lão tổ đừng căn dặn phải cẩn thận trông chừng cô ta!”
Bốp!
Đạm Đài Lâm tung ra một chưởng, tên hộ vệ này nổ tung chết ngay tại chỗ.
Cộp cộp cộp!
Những hộ vệ khác sợ hãi liên tục lùi lại.
Đạm Đài Lâm nói lạnh băng: “Các người không báo cáo lại cho lão tổ không phải là được rồi sao?”
“Nhớ kỹ, mười tên ăn mày!”
“Để cô ta tận hưởng cho tốt!”
……
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng giãy giụa, xiềng xích cọ xát xé toạc da thịt cô.
“Tiểu sư đệ không thể chết được!”
Ánh mắt Đạm Đài Yêu Yêu cực kỳ kiên định: “Với thực lực của em ấy, nhất định sẽ không có việc gì!"