Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2318



 Thanh niên nhìn Diệp Bắc Minh: "Tòa tháp đã lựa chọn vô số chủ nhân, chỉ có cậu là đặc biệt nhất..."  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi đặc biệt chỗ nào?"  

 

"Còn nữa, vì sao tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lựa chọn tôi?  

 

Thanh niên trầm mặc một lát: "Bởi vì... cậu rất giống tôi".  

 

"Trên người của cậu có cái bóng của tôi".  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chính là tôi!"  

 

"Tôi là người độc nhất vô nhị trên thế giới, tôi sẽ không giống ai, cũng không phải cái bóng của ai cả".  

 

"Ha ha ha!"  

 

Thanh niên cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, quả nhiên cậu rất hợp gu của tôi".  

 

"Nếu tòa tháp đã lựa chọn cậu, tất cả chuyện tiếp theo liền giao cho cậu làm đi!"  

 

Đột nhiên, thanh niên hét lớn một tiếng!  

 

Giống như có một tia chớp giáng từ trên chín tầng trời xuống vậy!  

 

"Diệp Bắc Minh!"  

 

"Cậu có bằng lòng bái tôi làm sư phụ hay không?"  

 

Diệp Bắc Minh có chút mừng rỡ!  

 

Người này sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thực lực tuyệt đối trâu bò!  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trả lời: "Tôi có thể bái anh làm sư phụ, nhưng tôi phải nói trước với anh!"  

 

"Tôi đã có 101 vị sư phụ rồi, nếu anh muốn nhận tôi làm đồ đệ, chỉ có thể làm vị sư phụ thứ 102 của tôi!"  

 

"Cái gì?"  

 

Thanh niên ngây người, rõ ràng không nghĩ tới điều này!  

 

Vẻ mặt anh ta không thể tưởng tượng nổi: "Cậu nhóc, cậu lại có nhiều sư phụ như vậy ư?"  

 

Diệp Bắc Minh gật gật đầu.  

 

Thanh niên lắc đầu: "Thôi được, vị sư phụ thứ 102 cũng không sao!"  

 

"Từ nay trở đi thanh kiếm này sẽ đi theo cậu!"  

 

"Tất cả những gì của tôi đều được cất giấu trong thanh kiếm này, một khi mở ra sẽ có thể đạt được tất cả truyền thừa của tôi!"  

 

Bên trong hỗn độn, một thanh bảo kiếm màu đen có khí tức kinh người bay ra!  

 

"Đây là cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bảo kiếm tạo hình cổ xưa trước mắt.  

 

Hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng!  

 

Nó mới chỉ xuất hiện một chút mà thôi, anh đã có một loại cảm giác trái tim muốn nhảy ra rồi!  

 

Kiếm này tuyệt đối kinh khủng!  

 

Còn kinh khủng hơn kiếm Đoạn Long!  

 

Thanh niên nói ra từng chữ: "Kiếm! Càn! Khôn! Trấn! Ngục!"  

 

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa, hô hấp càng ngày càng gấp rút.  

 

Thanh niên cười một tiếng: "Nhóc con, vi sư đi đây".  

 

Anh ta dứt khoát xoay người đi vào bên trong hỗn độn.  

 

"Chờ một chút!"  

 

Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng: "Sư phụ, hãy giúp con một chuyện!"  

 

"Cái gì?"  

 

Cả người thanh niên lảo đảo một cái, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc thối, ta đã cho con truyền thừa lớn nhất rồi".  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.