Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2349: Quỷ Môn Thập Tam Châm!



 Gần như là cùng lúc, hai tiếng nổ mạnh "ầm", "ầm" vang lên.  

 

Sương máu nổ tung!  

 

Hai vị Thần Đế, dù cảnh giới bị áp chế, cũng không đến nỗi chớp mắt chết thế chứ!  

 

"Mày!"  

 

Lão già mắt chột tê cả da đầu, vẻ mặt như gặp phải quỷ: "Mày... Đây là thần thông gì?"

Sau khi giết hai người, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long nhìn vào lão già mắt chột.  

 

“Tôi nhớ ông rất rõ, lão súc sinh kia, chính ông là kẻ bắt mẹ của tôi đi phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh nở một nụ cười âm u.  

 

Chiếc răng nanh trắng noãn lộ ra.  

 

Trông anh giờ hệt như ma quỷ.  

 

Lão già mắt chột run người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.  

 

Chạy!  

 

Chân nguyên khắp người ông ta sôi trào rồi hóa thành một tia sáng lao nhanh ra ngoài như sao chổi.  

 

“Long hồn, ngăn ông ta lại!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to.  

 

Gầm gừ...!  

 

Một hình bóng rồng đỏ sẫm như máu lao ra khỏi kiếm Đoạn Long, tốc độ còn nhanh hơn lão già mắt chột gấp bội, nó lao nhanh rồi hung hăng nện xuống người ông ta.  

 

Tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của ông già mắt chột kia.  

 

Ông ta rơi từ trên cao xuống như con chó chết, nặng nề đập xuống nền đất.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới, lạnh nhạt nhìn xuống ông ta: “Biết tại sao tôi không giết ông không?”  

 

Cả người lão già mắt chột run rẩy: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Tôi là Diệp Bắc Minh, chẳng phải các ông đến đây truy sát tôi hay sao?”  

 

“Hẳn là các ông phải hiểu rõ tôi lắm chứ!”  

 

Mặt mày lão già mắt chột xám xịt như tro tàn, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thần chết.  

 

Ông ta không nhịn được nữa bèn cầu xin: “Tôi chỉ tuân lệnh làm việc thôi, đừng mà... đừng nên...”  

 

“Tôi nguyện lòng thần phục cậu...”  

 

Rồi ông ta rụt rè cúi đầu xuống.  

 

Dáng vẻ đó và phong thái cao cao tại thượng khi nãy.  

 

Đã hình thành nên hai mặt đối ngược nhau.  

 

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh rét lạnh như băng: “Trả lời vấn đề của tôi thì tôi sẽ cho ông ra đi thanh thản một chút!”  

 

Đôi mắt lão giã mắt chột kia đỏ bừng, ông ta gào lên: “Cậu vẫn muốn giết tôi hả?”  

“Nghĩ hay lắm!”  

 

“Dù sao đều là chết, một chữ lão đây cũng sẽ không nói ra đâu!”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh rất lạnh: “Hy vọng lát nữa ông còn có thể mạnh miệng như vậy”.  

 

Anh vung tay lên, mười ba cây kim châm xuất hiện trong lòng bàn tay.  

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm!  

 

Ngân châm cứu người, kim lại đoạt mệnh.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.