Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2395: Ông tu thành thân xác Ma quân rồi?



"Là một vị cao thủ Thượng Cổ có y thuật cực kỳ khủng bố...!"  

 

"Mẹ của cô từng là mỹ nữ số một Đại Lục Thượng Cổ!"  

 

Con ngươi Nhan Như Ngọc co rút lại một chút: "Cái gì?"  

 

"Không có khả năng, cậu đang lừa tôi, nhất định là cậu đang lừa tôi đúng không?"  

 

Một hàng nước mắt trào ra.  

 

Thân hình cô ta run rẩy kịch liệt!  

 

Cô ta bịt chặt hai mắt ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu.  

 

"Tôi cũng là người có bố mẹ sao?"  

 

"Hoá ra tôi không phải cô nhi, hu hu hu...”  

 

Diệp Bắc Minh đi tới, đưa ra một cái khăn tay: "Cô Nhan, Thần Chủ Tuyệt Thế là sư phụ của tôi”.  

 

"Tôi đã từng đồng ý với sư phụ là sẽ chăm sóc cô thật tốt, đây là y thuật vô danh mà Thần Chủ sư phụ để lại”.  

 

"Tôi đã sửa chữa lại một chút, đây cũng là truyền thừa duy nhất mà ông ấy để lại, chắc hẳn lên giao cho cô”.  

 

Một quyển sách ố vàng xuất hiện trong tay anh.  

 

Đúng là truyền thừa y thuật mà Thần Chủ Tuyệt Thế để lại!  

 

Nhan Như Ngọc ôm lấy quyển sách này, gào khóc!  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trên bầu trời một hòn đảo nào đó.  

 

Ầm ầm!  

 

Trên không trung, mây đen tụ tập, những tia sét tiếng sấm vang lên.  

 

Bầu trời nứt ra thành một lỗ hổng, một cánh cửa truyền tống khổng lồ xuất hiện.  

 

Ầm ầm!  

 

Nước biển sôi trào, vô số ma thú không ngừng xao động, quay cuồng ở trên mặt nước, hoảng sợ nhìn cánh cửa truyền tống kia.  

 

"Không tốt rồi!"  

 

Ngân La biến sắc, vọt tới trước mặt Tôn Thiến: "Có nguy hiểm, đi mau!"  

 

Tôn Thiến ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Bây giờ mới hai ngày trôi qua, sao lại nhanh như thế?"  

 

Ánh mắt của Chu Nhược Giai vô cùng nghiêm túc: "Kẻ địch sẽ không cho chúng ta cơ hội thở dốc đâu, mục tiêu của bọn họ là đứa bé trong bụng chị”.  

 

"Ngân La, cô hãy dẫn Tôn Thiến đi trước, tôi sẽ ngăn bọn họ lại!"  

 

Cô ấy cầm một thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa truyền tống trên không trung.  

 

Ngân La lắc đầu: "Thực lực của cô không đủ!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Một con huyết long xuất hiện, xuyên qua cánh cửa truyền tống dữ tợn nhìn chằm chằm các cô.  

 

Chu Nhược Giai hít một hơi lạnh: "Đây là cái gì?"  

 

"Diệp Bắc Minh đâu?"  

 

Giọng nói uy nghiêm của huyết long vang lên: "Vậy mà cậu ta lại không ở đây, bổn tọa mở cánh cửa truyền tống này ra đã tốn bao nhiêu công sức, vốn còn tưởng rằng có thể giết chết kẻ này ngay được, đáng tiếc!"  

 

Một cái móng rồng xuyên qua cánh cửa truyền tống chộp về phía Tôn Thiến.  

 

Ngân La quát lạnh một tiếng: "Ngăn cản nó lại cho tôi!"  

Gào gào!  

 

Trên mặt biển, hàng chục ngàn con ma thú rít gào, tạo thành thú triều khủng bố xông lên.  

 

Huyết long cười lạnh một tiếng: "Một đám súc sinh không có chỉ số thông minh, bổn tọa là rồng, chúng mày cũng dám liều lĩnh ư?"  

 

Móng rồng đỏ như máu vung ra, vô số ma thú bị xé rách!  

 

Nước biển bị nhuộm thành màu đỏ trong nháy mắt.  

 

Móng rồng đỏ như máu chuyển hướng về phía Tôn Thiến!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.