Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2511: “Chém chết tên này cho tôi!”



 

 Khuôn mặt già của Đinh Trúc Tu đỏ bừng: “Súc sinh, mày gian lận!”  

 

“Hôm nay, tao phải xử lý mày tại chỗ!”  

 

Ông ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp ra tay với Diệp Bắc Minh!  

 

“Ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu, bước một bước chủ động đến trước người Đinh Trúc Tu.  

 

Giơ kiếm Đoạn Long chém về phía đầu của ông ta!  

 

“Dừng tay!”  

 

Một giọng nói kinh thiên uy nghiêm vang lên.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì, chém kiếm Đoạn Long xuống!  

 

“Đừng…”  

 

Đinh Trúc Tu run lên, đồng tử co lại dữ dội.  

 

Một làn sương máu nổ tung!  

 

Đường đường Đan thần nhị phẩm, đã chết!  

 

“Ôi trời ơi…”  

 

Các võ giả có mặt sợ đến trái tim muốn nứt ra.  

 

Ông lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân trố mắt há hốc miệng: “Sao lại thế này?”  

 

“Mày!”  

 

Một giọng nói tức giận vang lên, mấy trăm bóng người xông ra, bao vây chặt Diệp Bắc Minh!  

 

“Mày dám giết người của Y Thánh Cung!”  

 

Một người đàn ông trung niên tức đến toàn thân run lên.  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không sợ: “Tôi giết rồi, thì làm sao?”  

 

Hai ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên tiến lên trước một bước: “Nhóc con, mày dám ăn nói với Y Thánh Cung Chủ như vậy hả?”  

 

“Nhóc con, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Hai ông lão lập tức hóa thành sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Y Thánh Cung Chủ thì đã làm sao? Nếu dám chọc vào tôi, vẫn giết như thường!”  

 

Soạt!  

 

Trực tiếp chỉ thẳng kiếm Đoạn Long vào mũi Y Thánh Cung Chủ: “Vừa nãy ông đã nhìn thấy hết rồi phải không?”  

 

“Ông cảm thấy, Đinh Trúc Tu có đáng chết không?”  

 

Yên tĩnh!  

 

Tĩnh lặng như cái chết!  

 

Giết Đan thần nhị phẩm ở Y Thánh Cung đã đủ khiến người ta chấn hãi, lại còn mẹ kiếp, dùng kiếm chỉ vào Y Thánh Cung Chủ?  

 

Đó là Y Thánh Cung Chủ Bắc Minh Hàn đấy!  

 

Cả Đại Lục Thượng Cổ đều phải xu nịnh!  

 

Lúc này.  

 

Trong mắt Diệp Bắc Minh, Bắc Minh Hàn dường như cũng là người có thể tung một kiếm chém chết!  

 

Bắc Minh Hàn cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”  

 

“Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám ngang ngược hoành hành ở Y Thánh Cung!”  

 

“Nhà họ Từ ở Trung Châu không dám, Vô Tướng thần cung không dám, Thiên Cơ các không dám…”  

 

“Cái giá cho việc mày dám làm vậy chỉ có một, đó là chết!”  

 

“Các vị cung phụng, đến lượt các vị ra tay rồi!”  

 

Vừa dứt lời, có ba mươi mấy người đi ra từ trong Y Thánh Cung.  

 

Mỗi người đều lộ ra khí tức của Chí Tôn!  

 

“Ba mươi mấy Chí Tôn!”  

 

“Y Thánh Cung lại có nguồn lực như vậy?”  

 

Trái tim của tất cả mọi người có mặt gần như ngừng đập.  

 

‘Ực ực’ nuốt nước miếng.  

 

Đôi mắt Bắc Minh Hàn băng lạnh, những Chí Tôn mà Y Thánh Cung dùng y thuật để lôi kéo, cuối cùng cũng được sử dụng đến.    

Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Chém chết tên này cho tôi!”  

 

 

Một ông lão đầu trọc không nói nhiều, vô cùng dứt khoát ra tay.  

 

 

Một chưởng bùng phát khí kình đáng sợ, đập về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh!  

 

 

Phập!  

 

 

Mọi người còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, một đường huyết quang bùng phát.  

 

 

Ông lão đầu trọc bay đi, cánh tay đó nổ tung tại chỗ!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.