Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2549: “Ngục giam Trấn Hồn?”



 

 Một giọng nói già nua vang lên: “Con cháu nhà họ Diệp cuối cùng cũng đến đây rồi...”  

 

Diệp Tiêu Tiêu nấp ở phía sau Diệp Bắc Minh.  

 

Lồng ngực gần như dán lên lưng Diệp Bắc Minh!  

 

Khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Cánh cửa đá này đã không được mở ra gần triệu năm rồi, vậy mà vẫn còn có người còn sống?”  

 

“Rốt cuộc đó là người hay quỷ?”  

 

Giọng nói của Diệp Tiêu Tiêu cũng đang run rẩy.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Diệp Phá Thiên? Ông không chết?"  

 

“Là tôi”.  

 

Giọng nói già nua truyền đến, chứng thực suy nghĩ của Diệp Bắc Minh.  

 

“Tôi đã sớm ngã xuống, đây chỉ là một chút tàn hồn của tôi thôi”.  

 

“Đời sau của tôi, vào đi”.  

 

Diệp Bắc Minh không nói gì.  

 

Sau khi tự hỏi vài giây, anh mới bước từng bước vào bên trong bảo khố nhà họ Diệp.  

 

“Ê...”  

 

Diệp Tiêu Tiêu có chút sợ hãi.  

 

Nhưng cô ta vẫn cắn răng đi theo.  

 

Sau khi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, Diệp Tiêu Tiêu phát hiện Diệp Bắc Minh đứng ở phía trước, vẫn không nhúc nhích.  

 

Diệp Tiêu Tiêu vội vàng theo sau: “Diệp Bắc Minh, anh làm sao vậy...”  

 

Cô ta còn chưa nói xong đã hoàn toàn ngừng thở.  

 

Cả người cứ như hoá đá, nhìn về phía cảnh tượng trước mặt!  

 

Thậm chí còn có ánh mắt khó tin, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi!

Đây đâu phải bảo khố nhà họ Diệp!  

 

Mà là một phần mộ!  

 

Nhìn qua một cái, chỗ nào cũng đều là bia mộ kéo dài không dứt.  

 

“A!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu bịt chặt cái miệng nhỏ: “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Nơi này không phải bảo khố nhà họ Diệp sao? Sao lại là một phần mộ vậy?”  

 

Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Cậu có biết vì sao nơi này tên là ngục giam Trấn Hồn không?”  

 

“Ngục giam Trấn Hồn?”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, sắc mặt biến đổi.  

 

Lập tức phản ứng lại: “Ngục giam Trấn Hồn? Trấn hồn...”  

 

“Trấn hồn của tiền bối Hoa tộc!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu rất thông minh, trong nháy mắt đã phản ứng lại: “Hả? Chẳng lẽ những người chôn ở chỗ này đều...”  

 

Diệp Phá Thiên gật đầu: “Không sai!”  

 

“Bọn họ có người là huynh đệ kề vai chiến đấu cùng tôi, cũng có những người tôi chưa bao giờ gặp mặt!”  

 

“Nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều đến từ Hoa tộc!”  

 

“Trên người chảy dòng máu giống như chúng ta!”  

 

“Chỉ tiếc tất cả bọn họ đều bị sát hại...”  

Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ.  

 

 

Phần mộ phía trước quá rậm rạp, nhìn mãi không thấy điểm cuối!  

 

 

Ban đầu lúc nghe được chuyện của Hoa tộc từ nhị sư tỷ.  

 

 

Diệp Bắc Minh đã cảm thấy vô cùng giận dữ!  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Nhìn thấy phần mộ dài vô biên!  

 

 

Anh lại cảm thấy rung động và thương tiếc!  


Nhiều cường giả Hoa tộc như vậy, thế mà tất cả đều ngã xuống? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.