Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2565



 Con ngươi trong nháy mắt tràn ngập tơ máu: "Đôi mắt của chị! Đù! Đù má! Con mẹ nó!"  

 

 

"Ai đã móc mắt của chị!"  

 

Thiên Nhận Băng cười: "Tiểu sư đệ, trước khi chết chị có thể gặp lại em một lần, chị thỏa mãn..."  

 

Cô ấy muốn giơ tay lên, nhưng bất luận thế nào cũng không nhấc lên nổi.  

 

Cánh tay đã gãy!  

 

"A!"  

 

Cái mũi Diệp Bắc Minh ê ẩm, ngân châm rơi xuống người cô ấy.  

 

Anh đút đan dược Đế phẩm cho Thiên Nhận Băng nuốt, đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.  

 

Đế Khởi La che miệng lại: "Trời ạ, cô ấy đã chịu tra tấn gì vậy?"  

 

"Ông Chín, mau cứu cô ấy đi!"  

  Advertisement

Đôi mắt Đế Khuyết ngưng trọng, lắc đầu: "Không liên quan gì đến chúng ta, đừng bậy bạ nhúng tay!"  

 

"Khặc khặc khặc khặc!"  

 

Một tiếng cười hài hước vang lên, đám người tránh ra một con đường.  

 

Mười nam nữ tóc vàng xuất hiện, da thịt bọn họ trắng nõn không tỳ vết, giống y như tinh linh!  

 

Thần quang giấu đi trong máu thịt.  

 

Ngay cả sau gáy cũng có một vầng thần quang đang lập lóe!  

 

Như là thiên thần giáng trần!  

 

Một thanh niên anh tuấn nở nụ cười đầy giễu cợt: "Mày chính là Diệp Bắc Minh thuộc Hoa tộc kia?"  

 

Thanh niên bên cạnh lắc đầu: "Thật không ngờ, một con sâu nhỏ từ thế giới Võ cấp thấp lại có thể tìm tới nơi này!"

Đế Khởi La cắn răng: "Ông Chín, tại sao những người này lại nhục nhã người khác như vậy?"  

 

Đế Khuyết vẫn cau mày: "Chúng ta đừng quan tâm đến chuyện này, những người kia đều là con cháu đời sau của Thần Huyết!"  

 

"Tổ tiên của bọn họ đã từng bước vào chiến trường Thái Cổ, máu thịt đạt được tiến hóa".  

 

Đế Khởi La siết chặt nắm tay: "Dù có là đời sau của Thần Huyết thì cũng chẳng thể làm nhục người khác như vậy chứ!"  

 

"Ha ha ha".  

 

Một cô gái tóc vàng cười đến run rẩy cả người: "Dáng vẻ phẫn nộ của anh ta thật là buồn cười!"  

 

Cô bạn thân bên cạnh gật đầu: "Cậu nhìn anh ta lúng ta lúng túng cứu người đi kìa, thật là thú vị!"  

 

"Chúng ta có nên nói cho anh ta, cô nàng đê tiện này đã không còn cứu nổi nữa không?"  

 

"Ồ, cậu tàn nhẫn thật á!"  

 

"Ha ha ha ha..."  

 

Mười mấy người ôm bụng cười to.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giọng nói đau lòng đến run rẩy: "Nhị sư tỷ của tao sai ở đâu chứ? Chúng mày lại đối xử với chị ấy như vậy?"  

 

Cô gái tóc vàng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm: "Cô ta học tập võ kỹ của Hoa tộc chính là một sai lầm!"  

 

"Cô ta làm sư tỷ của người thuộc Hoa tộc chính là sai lầm!"  

 

"Lùi cả chục nghìn bước mà nói, tao bảo cô ta sai thì chính là sai!"  

 

"Tao muốn chơi cô ta thế nào thì chơi thế ấy, hiểu chưa?"  

 

Cô gái tóc vàng ngạo mạn nói tiếp: "Đúng rồi, để tao nói cho mày biết một câu!"  

"Tu vi của sư tỷ mày là do tao bảo người ta phế!"  

 

 

...  

 

 

"Xương cốt của sư tỷ mày là tao bảo người ta bẻ gãy!"  

 

 

"Còn có đôi mắt của sư tỷ mày nữa, cũng là tao bảo người ta đào đấy!"  

 

 

Diệp Bắc Minh gào lên: "Cút mẹ mày đi!"  

 

 

Rống!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.