Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2572: Dứt khoát, gọn gàng!



"Cậu đã phạm vào tội chết. Nếu cậu chịu bỏ vũ khí đầu hàng, lão phu có thể cho Hoa tộc một cơ hội, chỉ giết mình cậu!"  

 

 

...  

 

"Nếu không, cậu và Hoa tộc sau lưng cậu sẽ vĩnh viễn không vươn lên được!"  

 

Diệp Bắc Minh sải bước lên trước: "Ông thì tính cái thá gì? Cũng xứng thẩm phán Hoa tộc?"  

 

"Trời ạ!"  

 

Trên quảng trường, mọi người bị dọa sợ, đều lùi lại.  

  Advertisement

Ai cũng hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Lão già vẫn trưng ra khuôn mặt không biểu cảm: "Lão phu đã cho cậu cơ hội, chính cậu không biết trân trọng!"  

 

"Vậy cậu đi chết đi!"  

 

Đang muốn ra tay.  

 

"Rống!"  

 

Đột nhiên, tiếng rồng ngâm truyền đến.  

 

Cảnh tượng khiến mọi người chấn động xuất hiện, bầu trời nhanh chóng hiện ra mấy chục vết nứt không gian.  

 

Xuyên qua những vết nứt không gian kia, bọn họ thấy được rất nhiều đầu hắc long vặn vẹo!  

 

"Đó là thứ gì?"  

 

Người của học viện Giám Sát ngây dại.  

 

"Đây là... Tộc Rồng đen?"  

 

Thân thể Đế Khuyết run lên: "Không phải bọn chúng đã ở ẩn rồi sao? Sao giờ lại đột nhiên xuất hiện..."  

 

Lão già kia cũng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên một đám vết nứt không gian: "Hắc Long Vương, ông đang sống yên ổn ở Đại Lục Chân Võ".  

 

"Học viện Giám Sát nước giếng không phạm nước sông với ông, ông có ý gì đây?"  

 

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Kẻ này, tộc Rồng đen tôi muốn!"  

 

Không thấy người, chỉ nghe được âm thanh.  

 

"Ông nói gì cơ?"  

 

Sắc mặt lão già trở nên cực kỳ khó coi: "Hắc Long Vương, nơi này là học viện Giám Sát, ông..."  

 

Giọng Hắc Long Vương trở nên lạnh hơn: "Ông không phục? Vậy đội quân của tộc Rồng đen tôi sẽ đến đó san bằng học viện Giám Sát!"  

 

Rống!  

 

Hàng loạt tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Mấy chục đầu rồng chui ra từ vết nứt không gian, lộ ra nửa thân mình, nhìn xuống học viện Giám Sát bên dưới.  

 

Ánh mắt đám người học viện Giám Sát hoảng sợ, không dám thở mạnh!  

 

"Ông!"  

 

Lão già tức giận đến suýt hộc máu, không dám nói thêm câu phản bác nào!  

 

Hắc Long Vương nói tiếp: "Diệp Bắc Minh, đi theo chúng tôi!"  

 

Ngay khi ai cũng cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ cứ thế mà đi.  

 

Âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên: "Sư tỷ tôi bị thương nặng như vậy mà bảo tôi đi? Không có chuyện đó đâu!"  

 

"Tôi đã nói rồi, nợ máu cần phải trả bằng máu!"  

 

Trước mặt tất cả mọi người, anh bước lên trước.  

 

Đi đến trước mặt sáu người Cổ Thiên Xuyên, Lục Uyên, Hoàng Phủ Phong Tà, Phong Vu Cấm, Bắc Minh Chính, Cơ Vân Thương!  

Giơ tay chém một kiếm!  

 

 

Dứt khoát, gọn gàng!  

 

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

 

Sáu cái đầu lâu cứ thế rơi trên mặt đất!  

 

 

Đủ loại biểu cảm từ trừng lớn mắt, hoảng sợ, chấn động, bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi cứng lại!  

 

 

Sáu người này hoàn toàn chẳng thể ngờ, lão viện trưởng đã xuất hiện mà bọn họ còn bị Diệp Bắc Minh chém giết!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.