Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2631: Ôi tôi sợ quá trời quá đất à!”



 Người vừa lên tiếng kia chính là người đứng đầu Kiếm Tông Thất Tử, Tề Đạo Khung.  

 

“Đại ca!”  

 

Trong ánh mắt già cõi của Ô Cổ tràn ngập ác ý: “Ả đàn bà này đúng là không biết điều, nhưng lại không thể dùng thuật sưu hồn được!”  

 

“Cái gì cô ta cũng không chịu nói, nếu cô ta đúng là đệ tử của tên phản bội kia!”  

 

“Tôi nghĩ nên giết ngay trước bài vị liệt tổ liệt tông mới có thể an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông trên trời cao!”  

 

Tề Đạo Khung lạnh nhạt nói: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nói hết mọi thứ ra đi”.  

 

“Bằng không, đau đớn da thịt chỉ là ruồi mũi mà thôi, trong thiên lao của Kiếm Tông tôi có hàng chục nghìn loại hình phạt cho cô thử đấy!”  

 

“Lão phu không dám cam đoan cô có thể chịu đựng nổi đâu!”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập sự kiêu ngạo xen lẫn sự khinh thường: “Quả không hổ là tiện tông mà, người dùng kiếm mà lại nghĩ ra những thủ đoạn như vậy sao!”  

 

“Hàng chục nghìn loại hình phạt à? Ôi tôi sợ quá trời quá đất à!”  

 

“Có biết vì sao sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ mà các ông là tiện tông không?”  

 

“Đó là vì hành vi và thủ đoạn bẩn thỉu của các ông không xứng với thanh kiếm trong tay mình đấy!”  

 

Tề Đạo Khung cười nói: “Nếu đã vậy thì cô gái cô vẫn nên đến thiên lao đi”.  

 

“Đợi đến khi cô hiểu hết rồi thì lại đến nói chuyện tử tế với lão phu sau”.  

 

Đúng lúc này.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tiếng rồng ngâm rõ to tràn đầy sự uy nghiêm và ngạo nghễ vang lên tựa như từ tận chín tầng mây giáng trần xuống thế giới.  

 

“Tất cả người của Kiếm Tông đểu chui ra đây cho bổn vương, mau giao người phụ nữ của đồ đệ tôi ra đây!”  

 

“Nếu không, tộc Rồng đen nổi giận san bằng Kiếm Tông!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Một tên đệ tử Kiếm Tông chật vật chạy vào đại điện: “Bảy vị lão tổ ơi, bên ngoài có mười con Rồng đen đến đây...”  

 

“Tộc Rồng đen ư?”  

 

Kiếm Tông Thất Tử biến sắc, vội vàng đứng bật dậy.  

 

Tề Đạo Khung bình tĩnh nói: “Đi, mau ra ngoài xem thử!”  

 

Mọi người đều bước ra khỏi đại điện.  

 

Trên quảng trường có mười con Rồng đen đang lượn quanh, một con Rồng đen khổng lồ bay vút lên không trung.  

 

Trên lưng nó là một người thanh niên.  

 

“Một trong những thần thú Thượng Cổ, tộc Rồng đen...”  

 

“Là rồng thật đó!”  

 

Sắc mặt rất nhiều đệ tử Kiếm Tông tái mét, không thể nào chịu nổi sức ép tới từ Long tộc.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, Hạ Nhược Tuyết đang ở ngay trong đại điện!”  

 

Sau đó ông ta tập trung thần niệm lên người Ô Cổ, nói: “Khí tức của ông ta khá giống với khí tức trong kiếm ý trên vết thương của mẹ cậu, hẳn ông ta là người đã đánh mẹ cậu trọng thương!”  

 

Diệp Bắc Minh trừng mắt, luồng sát ý ngút trời bùng lên.  

 

Anh lạnh lùng nhìn Ô Cổ: “Sư phụ, ông ta chính là người đã đánh mẹ con trong thương còn Nhược Tuyết thì đang ở ngay trong đại điện Kiếm Tông!”  

 

“Được rồi, tôi biết rồi”.  

 

Hắc Long Vương gật đầu.  

 

Lúc này, Tề Đạo Khung nở nụ cười: “Phải chăng giữa tộc Rồng đen và Kiếm Tông có hiểu lầm gì đó?”  

 

Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Hiểu lầm cái đầu ông!”  

“Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra đây nếu không bổn vương sẽ san bằng chỗ này!”  

 

Gương mặt già nua của Tề Đạo Khung tối sầm, sáu vị lão tổ còn lại đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.  

 

“Hắc Long Vương, ông tưởng Kiếm Tông chúng tôi không có ai à?”  

 

Hắc Long Vương cười khinh bỉ: “Bổn vương hy vọng rằng các ông vẫn có thể tự tin như trước!”  

 

“Tộc Rồng đen đâu, giết sạch!”  

 

Dứt lời, hơn mười con Rồng đen gào thét.  

 

Gào!   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.