Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2788



"Nhưng biểu hiện hôm nay của cậu thật sự quá khiến chúng tôi thất vọng!"  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Các người là cái thá gì?"  

 

"Hoa tộc đã làm gì, nhà họ Diệp đã làm gì, mà đến phiên các người bàn luận đúng sai?"  

 

"Làm càn!"  

 

Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, duỗi một bàn tay khô héo ra, đè xuống: "Thứ trẻ con còn hôi sữa, quỳ xuống cho lão phu!"  

  Advertisement

"Mẹ nhà ông!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Thế giới Cao Võ không phải là nơi mà các người có thể tới, cút về đi!"  

 

"Mày nói cái gì cơ?"  

 

Lão già áo bào xanh tức giận trừng to mắt.  

  Advertisement

Lực lượng nơi bàn tay càng mạnh thêm ba phần: "Muốn chết!"  

 

Xoẹt!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!  

 

Lão già mặc áo bào xanh cười lạnh: "Hừ, còn dám đánh trả? Không biết tự lượng sức mình!"  

 

Lão ta tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như muốn bóp nát nó!  

 

Răng rắc!  

 

"Á!"  

 

Lão già áo bào xanh kêu lên, bàn tay kia thế mà ầm ầm nổ tung, hóa thành một đám sương máu!  

 

"Mày... chờ chút đã, thanh kiếm này là!"  

 

Lão ta giật nảy cả mình: "Đây là thanh Ma Kiếm kia!"  

 

Những người cùng xuất hiện còn lại cũng chợt phản ứng lại, ánh mắt sôi nổi rơi xuống trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

"Không sai được!"  

 

"Chính là thanh kiếm này!"  

 

..  

 

"Năm đó, quả nhiên Diệp Phá Thiên đã mang thanh kiếm này ra khỏi Thần miếu!"  

 

Đám lão già này cực kỳ kích động,  

 

Người thanh niên kia thì hơi kinh ngạc!  

 

Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Một lão già hơi mập quát to: "Diệp Bắc Minh, mau giao thanh kiếm này ra!"  

 

"Thanh kiếm này vô cùng hung tàn, năm đó thế giới Thái Cổ bị hủy diệt bởi kiếm này, mau giao nó ra để chúng tôi mang về tông môn trấn áp trừ tà!"  

 

"Chỉ cần cậu giao ra thanh Ma Kiếm này, lão phu cam đoan sẽ tha thứ cho Hoa tộc cậu vô tội!"  

 

Mấy lão già đỏ mắt nhìn.  

 

Kích động như vừa phát hiện chí bảo!  

Những người tu võ tại chỗ thấp giọng nghị luận.  

 

 

Đế Khởi La nhíu mày: "Lão tổ tông, lời nói của những người này nghe rất có vấn đề!"  

 

 

"Nếu thanh kiếm này là ma vật, sao bọn họ lại còn tranh đoạt?"  

 

 

Đế Vô Danh bị dọa sợ, che miệng Đế Khởi La lại: "Chao ôi, cháu chính là tổ tông của ta mà!"  

 

 

"Tổ tông của ta ơi, đã đến thời điểm này rồi, chúng ta chỉ cần xem thôi, đừng nói chuyện!"  

 

 

Lão già hơi mập mạp gấp gáp: "Thằng kia, cậu còn do dự cái gì?"  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.