Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2795



 Cả hai đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng.  

 

 

Tần Phàm dừng lại, không tiếp tục ra tay: "Thiền Nhi, cô có ý gì đây?"

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh".  

 

Đôi mắt Tần Phàm đỏ bừng: "Bà ta khiến cô sinh ra tâm ma, chỉ có giết bà ta mới làm cho tâm ma biến mất!"  

 

"Tôi! Đã! Nói! Là! Không! Liên! Quan! Đến! Anh!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền gằn từng chữ một.  

 

Khuôn mặt Tần Phàm lập tức đỏ rực.  

 

Anh ta sớm nghe nói, ba mươi năm trước, Diệp Nguyệt Thiền, đã từng tiến vào chiến trường Thái Cổ, hình như quen biết một người đàn ông trong đó!  

 

Tần Phàm không ngốc, lập tức đoán ra được người đàn ông này chính là chồng của Diệp Thanh Lam.  

 

Cũng là bố của tên Diệp Bắc Minh kia.  

 

Tần Phàm tuyệt đối không cho phép trong lòng vị hôn thê của mình có chứa một thằng đàn ông khác!  

 

Diệp Nguyệt Thiền cảm nhận được sát ý của Tần Phàm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lam: "Nếu như bà tiếp tục lưu lại ở lại đây, tôi không thể cam đoan an toàn của bà!"  

 

"Đi Thánh Vực cùng tôi!"  

 

Diệp Thanh Lam suy tư.  

 

Minh Nhi đã được công chúa Tu La cứu đi, hẳn không còn nguy hiểm.  

 

Các bà ở lại đây mới thật sự nguy hiểm!  

 

"Còn cả bọn họ, xin hãy cùng nhau mang đi!"  

 

Diệp Thanh Lam chỉ vào đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Trần Lê Y, Hầu Tử.  

 

Diệp Nguyệt Thiền cười lạnh: "Diệp Thanh Lam, bà coi tôi là cái gì?"  

 

"Một vài con kiến cũng đáng để tôi ra tay bảo vệ?"  

 

Diệp Thanh Lam trầm mặt: "Bọn họ không phải con kiến, là người!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền mỉm cười: "Trong mắt tôi thì chẳng khác gì con kiến".  

 

Diệp Thanh Lam đáp: "Tất cả điều kiện của cô đều tốt hơn tôi, cô biết vì sao anh ấy không thích cô không?"  

 

"Bà!"  

 

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Vì sao?"  

 

Diệp Thanh Lam hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem?"  

 

"Ha hả!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền cười nói: "Nếu bà đã coi trọng đám con kiến này như vậy, cũng có thể!"  

 

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể rủ lòng từ bi giữ lại mạng sống cho bọn chúng!"  

 

"Chủ mẫu, không thể quỳ!"  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đỏ mắt.  

 

Trần Lê Y lắc đầu: "Đừng..."  

 

Hầu Tử kêu to: "Dì Diệp, đừng quỳ cô ta!"  

 

"Mạng của chúng cháu không đáng giá đến vậy đâu!"  

 

Diệp Thanh Lam lại không hề do dự: "Tôi quỳ!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền hơi kinh ngạc, Diệp Thanh Lam vừa mới chuẩn bị quỳ xuống.  

 

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh úp lại, vững vàng ngăn lại đầu gối của bà.  

Khiến bà bất luận thế nào đều không thể tiếp tục quỳ xuống!  

 

 

Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mẹ, chính con có thực lực, đâu cần cầu đến người khác?"  

 

 

"Minh Nhi?"  

 

 

Diệp Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu.  

 

 

"Tiểu sư đệ!"  

 

 

"Chủ nhân!"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.