Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2874: Sương máu nổ tung!



 

 "Diệp Bắc Minh?"  

 

"Là Diệp Bắc Minh Hoa tộc kia sao?"  

 

"Cậu ta không phải là..."  

 

"Hai năm rưỡi trước chẳng phải cậu ta đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi sao?"  

 

"Cậu ta trở lại?"  

 

Toàn trường chấn động!  

 

Có người lắc đầu: "Hẳn là cùng tên cùng họ thôi, tên kia đã chết rồi, kẻ này không thể nào là cậu ta được!"  

 

"Đúng đúng đúng!"  

 

Một số người tu võ gật đầu lia lịa.  

 

Chỉ có mấy lão già trong đám người biến sắc, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị!  

 

Bờ môi run nhè nhẹ: "Là cậu ta... Cậu ta đã trở lại!"  

 

Tần Huyền Nhất chưa từng thấy gương mặt thật của Diệp Bắc Minh, còn tưởng rằng chỉ là cùng tên.  

 

Thằng kia sớm đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi!  

 

Hắn ta cười đầy hài hước: "Sao cậu lại cùng tên với một người chết chứ? Dọa tôi một hồi!"  

 

"Cũng không ngại xui xẻo!"  

 

"Ha ha ha!"  

 

Đồng bạn đi theo sau hắn ta cười to.  

 

Sắc mặt Diệp Thương Thiên biến đổi, thầm kêu không ổn!  

 

Ông ta đang muốn mở miệng.  

 

Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Thật khéo, tôi chính là người chết trong miệng các người đấy!"  

 

Nụ cười của đám người Tần Huyền Nhất cứng đờ, dọa đến run cả người: "Cậu... Cậu nói cái..."  

 

Chưa kịp nói hết một câu, Diệp Bắc Minh bước lên trước, bóp lấy cổ Tần Huyền Nhất: "Tần Hồng Bân là gì của anh?"  

 

Tần Huyền Nhất chợt phản ứng lại: "Ông ấy là ông cố nội của tôi!"  

 

Diệp Thương Thiên quát lớn: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà làm loạn! Nơi này là Nguyên Long thành!"  

 

Tần Huyền Nhất bị dọa đến suýt nổ tung cả trái tim: "Đúng vậy, cậu..."  

 

Răng rắc!  

 

Tiếng răng rắc giòn giã truyền đến!  

 

Cổ Tần Huyền Nhất lập tức nổ tung, nghiêng đầu rơi trên mặt đất.  

 

Tròng mắt của hắn ta mờ mịt trừng lớn, tràn ngập tơ máu, quả thực không thể tin được mình cứ thế mà chết đi!  

 

Ầm!  

 

Một chân rơi xuống, đầu của Tần Huyền Nhất nổ tung!  

 

Mấy đồng bạn của Tần Huyền Nhất hoảng sợ biến sắc, xoay người chạy!  

 

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Nổ cho tôi!"  

 

Gào rống!  

Một con rồng đen xông ra từ trong cơ thể anh, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của mấy người kia!  

 

 

Sương máu nổ tung!  

 

 

Không chờ mọi người lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ!  

 

 

Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, tiếng rồng ngâm vang chín tầng trời: "Tất cả mọi người của nhà họ Tần, nhà họ Lâm, nhà họ Lục Thái Cổ cút ra đây nhận lấy cái chết!"  

 

 

"Hít hà!"  

 

 

Người tu võ bên ngoài Nguyên Long thành hít sâu một hơi, bị dọa sợ, không ngừng lùi lại!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.