Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2890: Phương Cửu Lê hét lớn!



 

Chợt, cô ta gật đầu: "Tôi cược với anh!"  

 

"Được!"  

 

Trước mắt Trần Vô Diễn sáng lên, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng cảnh mình đi ăn tối với thánh nữ Tổ Long điện!  

 

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Phương Nguyên vang lên: "Thằng nhãi kia, thế mà mày lại chưa chết!"  

 

"Nhưng mày chưa chết thì đã sao chứ!"  

 

"Dám làm loạn đám cưới của tao, tao sẽ giết mày trước, rồi giết người yêu mày sau!"  

  Advertisement

Dứt lời, huyết quang lóe lên từ vết thương của Phương Nguyên!  

 

Một cánh tay mới mọc ra!  

 

Hắn ta vung tay hô lên: "Kiếm tới!"  

 

Không khí xung quanh chấn động, một thanh kiếm màu đen phong cách cổ xưa từ sâu trong nhà họ Phương bay tới, rơi vào tay Phương Nguyên!  

 

Chính là kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đã lâu không gặp!"  

 

"Mày không về với tao sao?"  

 

Anh vừa dứt lời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giống như tỉnh lại, rung lên thật mạnh!  

 

Vèo!  

 

Nó hóa thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt đã rơi vào tay Diệp Bắc Minh!  

 

Nó còn giống như một đứa bé sơ sinh, phát ra tiếng huhu, như thể đang lấy lòng!  

 

"Mày!"  

 

Sắc mặt Phương Nguyên thay đổi: "Làm sao có thể!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Phương Nguyên, giơ tay lên túm không trung!  

 

Trên luồng ma khí màu đen bùng nổ, một con ma long màu đen cuốn lấy Phương Nguyên, trực tiếp mang hắn ta tới trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

Khách khứa ở đó đều đổi sắc mặt!  

 

Trần Vô Diễn sửng sốt: "Cái gì?"  

 

Thánh nữ Tổ Long điện cũng bất ngờ: "Ồ?"  

 

Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê còn tưởng rằng Phương Nguyên có thể giải quyết Diệp Bắc Minh, cho nên không ra tay.  

 

Lúc này thấy Phương Nguyên bị bắt chỉ trong chớp mắt, họ vội vã nhảy lên lễ đài: "Thằng ranh, buông Nguyên Nhi ra!"  

 

Phương Cửu Lê nhìn anh bằng ánh mắt cay độc: "Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không? Ngươi dám làm Nguyên Nhi bị thương một cọng tóc gáy!"  

 

"Phương Cửu Lê tao thề, bất kỳ người và gia tộc nào có quen biết mày, toàn bộ đều phải chết không có chỗ chôn!"  

 

"Nhà họ Phương nói được làm được!"  

 

Diệp Bắc Minh cười: "Đương nhiên tôi sẽ không đả thương một sợi lông nào của hắn ta!"  

 

"Hừ, coi như mày thức thời!"  

 

Phương Cửu Lê hừ lạnh một tiếng: "Cút tới, quỳ..."  

 

Ông ta còn chưa nói xong!  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Bởi vì ông đây muốn lấy mạng hắn ta!"  

 

Anh giẫm lên đan điền Phương Nguyên, trực tiếp xuyên thấu!  

 

Máu tươi phun ra như suối!  

 

"Nguyên Nhi!"  

Phương Cửu Lê hét lớn!  

 

 

Phương Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi, vành mắt sắp nứt: "Thằng khốn kia, sao mày dám!"  

 

 

"A. . ."  

 

 

Phương Nguyên nằm trên đất, đau đớn giãy giụa: "Mày. . . mày dám phế tao?”  

 

 

"Mày cmn, tao muốn mày chết!"  

 

 

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Phương Nguyên, sát ý không chút che giấu tấn công tới: "Một cước này, là vì Nhược Tuyết!"  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.