Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2893: Hơi thở kinh khủng bộc phát!



 

 Thần nữ Túc Hoàng khiếp sợ không thể ngậm miệng: "Lần đầu tiên gặp cậu ta, ngay cả Cao Võ là cái gì cậu ta cũng chẳng biết!"  

 

"Giờ đã trưởng thành đến cảnh giới này rồi? Khó trách thanh kiếm này chọn cậu ta làm chủ nhân!"  

 

"Hả?"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Thánh nữ Tổ Long điện lộ vẻ hơi kinh ngạc!  

 

Hoàn Nhi bên cạnh che lại miệng nhỏ: "Điện hạ, tôi bị hoa mắt à?"  

 

"Những lão già kia thật sự là cảnh giới Siêu Phàm sao?"  

  Advertisement

Thánh nữ Tổ Long điện gật đầu: "Không thể giả được, dù là dùng đan được để tăng lên!"  

 

"Nhưng quả thật là cảnh giới Siêu Phàm!"  

 

Trần Vô Diễn híp mắt nhìn: "Chẳng lẽ mình phải thua sao? Thằng này thế mà có thể chém chết cảnh giới Siêu Phàm!"  

 

"Với thực lực này đã có thể tiến vào Thiên Bảng!"  

 

"Đáng tiếc, nếu mình toàn lực ra tay, hoàn toàn tùy tiện giết anh ta!"  

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê: "Cút ra đây, nhận lấy cái chết!"  

 

"Diệp Bắc Minh!"  

 

Phương Vô Đạo suýt chút nữa cắn nát cả hả răng, tức giận đến mức chỉ muốn đánh cho một trận!  

 

...  

 

Phương Cửu Lê khẽ quát: "Thân pháp của thằng này có vấn đề, đừng cứng đối cứng với cậu ta!"  

 

"Chúng ta đi trước, mời mấy người đại ca bọn họ rời núi!"  

 

Hai người đồng thời quay người, không quay đầu, đi thẳng về phía sâu trong nhà họ Phương!  

 

Diệp Bắc Minh đang định đuổi theo, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, đừng quên hôm nay cậu đến đây làm gì!"  

 

"Phương Nguyên đã chết, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cần nắm trong tay!"

"Những người còn lại sau này có thể chậm rãi giết, chỗ sâu trong nhà họ Phương có tồn tại kinh khủng hơn đang bế quan, cậu tùy tiện đuổi theo vào trong sẽ rất nguy hiểm!"  

 

Diệp Bắc Minh ngẫm lại.  

 

Không lựa chọn đuổi theo!  

 

"Nhóc, Long Nguyên có thể giúp Hạ Nhược Tuyết khôi phục tuổi trẻ!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi đã sớm chú ý đến nó!"  

 

Bước lên trước, anh đi thẳng tới trước bàn của Trần Vô Diễn.  

 

Chỉ vào Long Nguyên trên bàn: "Thứ này, tôi muốn!"  

 

Tạch!  

 

Vô số ánh mắt nhìn qua!  

 

Trần Vô Diễn trầm mặt: "Nếu tôi không cho thì sao?"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi chỉ thông báo cho anh, không phải trưng cầu ý kiến của anh!"  

 

Anh duỗi tay chộp về phía Long Nguyên!  

 

"Ôi trời ơi!"  

 

"Trần Vô Diễn là Thánh tử Thiên Đạo tông, chẳng phải quả hồng mềm!"  

 

"Tôi chưa từng thấy kẻ nào phách lối như thế!"  

 

Rất nhiều khách khứa bị dọa sợ, mí mắt giật mạnh!  

 

Trần Vô Diễn giận tím mặt: "Cậu kia, đây là đồ của tôi!"  

 

"Tôi không cho, cậu dám đoạt hả?"  

 

"Cậu thật là to gan..."  

Chưa kịp nói xong câu này!  

 

 

Bịch!  

 

 

Tiếng vang giòn giã truyền đến!  

 

 

Loảng xoảng, Trần Vô Diễn bay ngược ra ngoài, đụng đổ mười mấy cái bàn.  

 

 

Mẫy lão già gần như là trống rỗng xuất hiện, bay lên đỡ lấy Trần Vô Diễn đang chật vật!  

 

 

"Dám ra tay với Thánh tử, mày muốn chết!"  

 

 

Hai lão già sâu không lường được bước lên trước, lao về phía Diệp Bắc Minh!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.