..
"Không được đánh mẹ em, chị là cô gái xấu xa!"
Diệp Tâm xông đến, ôm lấy chân của Chúc Hiểu Phù.
Chúc Hiểu Phù như bị giẫm phải cái đuôi: "Á! Thứ con hoang, đừng có làm bẩn váy lưu tiên của tao!"
Cô ả cúi đầu nhìn, mấy dấu tay in lên mặt váy.
Bẩn thỉu!
Lửa giận của Chúc Hiểu Phù ngút trời: "Mày, thứ con hoang đáng chết này, mạng của hai mẹ con chúng mày cũng không sánh được với cái váy này!"
Cô ả duỗi tay đập xuống đầu nhỏ của Diệp Tâm!
"Thứ con hoang, mày đi chết đi!"
Nếu một chưởng này rơi xuống, Diệp Tâm chắc chắn sẽ vỡ đầu!
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ bừng: "Tâm Nhi, không!"
Cô ta dùng hết sức lực cuối cùng, điên cuồng xông lại!
Ôm lấy Diệp Tâm!
Một chưởng này của Chúc Hiểu Phù hung hăng nện xuống lưng Tôn Thiến!
Phụt!
Nội tạng nổ tung, Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi!
Máu tươi nhuốm đỏ quần áo của Diệp Tâm!
"Mẹ, hu hu hu!"
Diệp Tâm gào khóc, mẹ con liền tâm.
Cô bé cảm nhận được hơi thở sự sống của Tôn Thiến đang nhanh chóng biến mất, bất lực khóc thút thít: "Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà..."
"Mẹ ơi, hu hu... Bố ơi, bố ở đâu!"
"Mau đến cứu mẹ đi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu..."
Ầm ầm!
Trên không trung Thải Hà Phong bỗng bị mây đen dày đặc bao phủ, chẳng khác gì tận thế!
Một giây sau.
Cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xuất hiện!
Từng tia chớp đỏ ngòm rơi xuống, bầu trời rơi xuống mưa máu!
"Này..."
Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!
Có người kinh ngạc thốt lên: "Mau nhìn, con quỷ nhỏ này biến dị!"
"Cái gì?"
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Diệp Tâm.
Chỉ thấy.
Chỗ mi tâm của Diệp Tâm chợt xuất hiện một con mắt đỏ như máu!
Ma khí màu đen cuồn cuộn quanh thân Diệp Tâm, bóng mờ của một con ma long điên cuồng rít gào sau lưng cô bé!
Đến tận đây, hình ảnh biến mất!
"Tâm Nhi!"
Diệp Bắc Minh phát ra tiếng gầm thét như thú dữ, chín con ma long sau lưng anh phóng lên tận trời!
Trong chốc lát, toàn bộ nhà họ Diệp Thái Cổ lâm vào trong bóng tối!
Mây đen gào thét trên bầu trời, sấm sét ầm ầm!
Y như tận thế!
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam lao ra!
Trông thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, bọn họ giật mình: "Minh Nhi, con sao vậy?"
Sắc mặt Tử Huyền nghiêm túc: "Bắc Minh nói mình cảm nhận được hơi thở của con gái, Diệp Tâm gặp được nguy hiểm!"
"Cái gì?"
Hai người biến sắc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, cậu tỉnh táo lại chút đi!"