Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2997: “Em không lo mà được sao!”



 

 Diệp Bắc Minh leo thẳng một mạch từ vị trí xó xỉnh lên tới hạng mười Thiên Bảng!  

 

Ngoại trừ hạng mười Thiên Bảng ra, chín vị trí còn lại đều bỏ trống.  

 

Trong đại điện, những người tu võ còn lại tụ tập lại một chỗ!  

 

Nâng ly cạn chén, kết giao bạn bè.  

 

Xung quanh Diệp Bắc Minh hoàn toàn vắng vẻ, không ai dám tới gần anh!  

 

“Diệp Càn Khôn hạng mười Thiên Bảng, đúng là tiền đồ rộng mở!”  

  Advertisement

“Tranh thủ hiện tại không có ai đứng cạnh cậu ta, chúng ta tới làm quen thử xem sao đi”, một người tu võ đề nghị.  

 

Một người khác lập tức cười khẩy: “Anh chán sống rồi à?”  

 

“Cậu ta giết chết Thánh tử Thiên Đạo tông mà anh còn dám kết bạn với cậu ta à?”  

 

“Đến khi Thiên Đạo tông giết cả nhà anh, có khi anh vẫn không biết mình đã làm gì sai cũng nên!”  

 

Người vừa lên tiếng lập tức tái mét mặt!  

 

Tiệc tối đã diễn ra được một tiếng.  

 

…  

 

Mọi người đã ăn uống gần xong, cơm no rượu say!  

 

Xung quanh Diệp Bắc Minh vẫn không hề có một ai.  

 

Vương Như Yên đứng ở đằng xa, truyền âm nói với hai vị sư tỷ: “Tiểu sư đệ đang đứng ở ngay đằng kia, chúng ta không lại đó sao?”  

 

Chu Lạc Ly lập tức ngăn cản: “Tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của tiểu sư đệ!”  

 

“Nếu giờ chúng ta lại đó thì e là mọi người sẽ lập tức đoán ra thân phận của tiểu sư đệ mất!”  

 

“Giờ vẫn chưa phải lúc để nhận nhau, trước hết hãy giữ khoảng cách với tiểu sư đệ, làm vậy không phải là để bảo vệ em ấy!”  

 

“Mà là để bảo vệ chính chúng ta!”  

 

“Thực lực của chúng ta quá yếu, đừng làm vướng chân tiểu sư đệ!”  

 

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào gật đầu kín đáo, tỏ ý đã hiểu.  

 

Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ chính là để bảo vệ những người thân của mình!  

 

Nếu không, anh hoàn toàn chẳng sợ Thiên Đạo tông hay Vô Thủy Kiếm Hoàng!  

 

“Anh Diệp, tôi ngồi cùng được không?”  

 

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên thấy Tô Tử Lăng tươi cười đứng gần đó: “Tùy cô!”  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía họ, ai nấy đều ngạc nhiên: “Tô Tử Lăng? Cô ta đang làm gì vậy?”  

 

Tô Tử Lăng phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Hương thơm cơ thể của xử nữ phả vào mặt.  

 

Tô Tử Lăng rất hoàn hảo.  

 

Không chỉ về ngoại hình mà còn cả khí chất.  

 

Ngay cả làn da cũng không có chút tì vết nào!  

 

Quả là báu vật của tạo hóa!  

 

Hai người cách nhau chưa đầy nửa mét, ngay cả lỗ chân lông trên người đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!  

 

“Anh Diệp, tôi mời anh một ly”.  

 

Tô Tử Lăng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch!  

Vương Như Yên khá nóng ruột: “Ả hồ ly tinh này định làm gì vậy?”  

 

 

Chu Lạc Ly truyền âm: “Thập sư muội, chị biết em rất nóng ruột nhưng em đừng lo!”  

 

 

“Em không lo mà được sao!”  

 

 

Vương Như Yên thấp thỏm không yên!  

 

 

Có một sự thật không thể phủ nhận là Tô Tử Lăng rất đẹp!  

 

 

Diệp Bắc Minh không uống rượu: “Mọi người đều đang cố gắng tránh xa tôi, chẳng lẽ cô không sợ Thiên Đạo tông trả thù cô sao?”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.