Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3035: Diệp Càn Khôn lên tới đỉnh rồi!”



 

 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi cười phá lên: “Ha ha ha, nhóc à! Xem ra cậu đã lĩnh ngộ được chân lý của võ đạo rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh không nói gì.  

 

Anh tiếp tục vững bước trèo lên.  

 

Bậc chín nghìn một trăm.  

 

Bậc chín nghìn ba trăm.

Tốc độ của anh vô cùng ổn định.  

  Advertisement

Một bên khác.  

 

Sau khi Lý Thất Dạ đến bậc chín nghìn chín trăm, cho dù có pháp tướng Yêu Hoàng hỗ trợ nhưng mỗi bước đều vô cùng gian nan.  

 

Mười lăm phút sau, Diệp Bắc Minh đã tới bậc chín nghìn chín trăm.  

 

Chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng.  

  Advertisement

Lý Thất Dạ đã dùng hết mọi mánh khóe, thậm chí còn không tiếc thiêu đốt tinh huyết.  

 

Bậc chín nghìn chín trăm chín mươi, chỉ còn lại mười bậc cuối cùng.  

 

“Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!”  

 

Lý Thất Dạ cắn răng.  

 

Bây giờ, máu thịt của anh ta theo từng bước từng bước một đều cảm thấy đau đớn như xé rách thân thể.  

 

Diệp Bắc Minh đằng sau vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc.  

 

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!  

 

Mỗi một bước chân của Diệp Bắc Minh đều khiến tim người tu võ ở đây run rẩy.  

 

Một lát sau, Diệp Bắc Minh đã bước vào bậc chín nghìn chín trăm chín mươi.  

 

Mà Lý Thất Dạ đang ở bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín.  

 

Anh ta chỉ còn lại một bậc cuối cùng.  

 

Nhưng dù làm thế nào thì Lý Thất Dạ cũng không thể bước được bước cuối cùng ấy.  

 

Cả người anh ta run rẩy, hai chân run lên, đằng sau vọng tới tiếng bước chân của Diệp Bắc Minh.  

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!  

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi hai!  

 

“Còn mười bậc cuối cùng, liệu ai sẽ thắng đây?”  

 

“Đừng nói nữa!”  

 

...  

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi bảy!  

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi tám!  

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi chín!  

 

Lúc này, hai người đang ở cùng một bậc thang, trái tim mọi người căng thẳng nhìn họ.  

 

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào sườn mặt Diệp Bắc Minh, mắt trừng to: “Diệp Bắc Minh!”  

 

Diệp Bắc Minh chả thèm liếc mắt nhìn anh ta.  

 

Anh mặc nhiên không quan tâm gì hết, thư thả bước nốt bậc thang cuối cùng.  

Cạch.  

 

 

Mười nghìn.  

 

 

“Bậc mười nghìn!”  

 

 

“Ôi vãi! Diệp Càn Khôn lên tới đỉnh rồi!”  

 

 

“Từ xưa đến nay, đây là người đầu tiên lên được đỉnh Thang Trời!”  

 

 

Đám đông sôi trào, run rẩy không ngừng, lòng đầy rung động.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.