Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3039: Long Thai chính là cô gái đó!”



 

 Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là người giả sao?”  

 

“Là người thật!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.  

 

“Không thể nào? Đây là người thật sao?”  

 

Diệp Bắc Minh không dám tin.  

 

Cô gái trước mắt anh hoàn mỹ không chút tì vết, cơ thể tinh xảo như viên ngọc được chạm khắc kỹ càng.  

 

Hoàn mỹ một cách kỳ lạ, không hề có chút tỳ vết nào.  

 

Vậy nên Diệp Bắc Minh mới cho rằng đây là người giả.  

 

“Cậu thử chút đi!”  

 

“Được!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo cổ tay cô gái kia.  

 

Cổ tay cô gái rất mềm mại, trông giống như đang ngủ vậy.  

 

Thậm chí còn có độ ấm.  

 

Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng: “Còn sống?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không, cô gái đó đã chết rồi!”  

 

“Chết rồi sao cơ thể còn ấm?”  

 

“Cơ thể đó còn sống!”  

 

“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, đừng chơi trò ấp ấp mở mở nữa!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thừa nước đục thả câu mà chỉ đáp: “Nói cách khác, thần hồn của cô gái đó đã chết nhưng cơ thể vẫn sống!”  

 

Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Thần hồn đã chết nhưng cơ thể vẫn sống! Lẽ nào nó không bị thối rữa sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đây là cơ thể được Long Thai nuôi dưỡng nên sẽ không bị thối rữa!”  

 

“Nhóc, ăn cô gái đó đi!”  

 

Diệp Bắc Minh hoảng sợ: “Ôi vãi, Tiểu Tháp, ông đừng nói bậy nha!”  

 

“Tôi không có ham mê đặc biệt gì đâu!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức ngất: “Nhóc à, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, bổn tháp bảo cậu ăn cô gái đó!”  

 

“Là ý trên mặt chữ, ăn cô gái đó như ăn vặt vậy!”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Tiểu Tháp, ông bảo tôi ăn thịt người à?”  

 

Anh quyết đoán từ chối: “Không thể nào!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc à, cô gái đó được ngưng tụ từ Long Thai!”  

 

“Nói cách khác, tất cả máu thịt trên người cô gái đó đều do sức mạnh trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ biến thành!”  

 

“Long Thai đã bị cô gái đó cướp trước rồi, cậu không ăn thì thật lãng phí!”  

 

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”  

 

Tháp Càn Khôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi cô gái này còn sống chắc chắn đã bị trọng thương, đến cả cơ thể cũng bị hủy hoại!”  

 

“Một phần tàn hồn của cô gái đó chạy tới đây, đánh nát Long Thai để tạo ra cơ thể mới cho chính mình!”  

 

“Vậy nên, bây giờ cô gái đó là Long Thai, Long Thai chính là cô gái đó!”  

 

“Ăn hay không phụ thuộc vào quyết định của cậu!”  

Dứt lời, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.  

 

 

Diệp Bắc Minh do dự vài giây rồi lấy đỉnh Thái Cực ra: “Mình không tài nào ăn thịt người được, nhưng nếu luyện cô gái đó thành đan dược thì mình còn chấp nhận nuốt!”  

 

 

Anh bước lên ôm lấy cô gái kia.  

 

 

Một cảm giác mềm mại như không xương truyền tới.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

Một giọng nói cực kỳ phẫn nộ xen lẫn sự ngạo mạn vang lên: “Phàm nhân kia, lá gan thật to!”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.