Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3064: “Tôi hỏi cậu chuyện này à?”



 

 Tròng mắt của Diệp Bắc Minh lập tức bị sung huyết, máu thịt bị dồn ép về phía lục phủ ngũ tạng!  

 

“Á!”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ kêu lên, khoảnh khắc anh ngất đi, trên trán xuất hiện một con mắt!  

 

Con mắt thần ma!  

 

Một giọng nói già nua vang lên: “Hậu duệ của tôi mà cô cũng dám động vào sao?”  

 

Cuối cùng Đông Phương Xá Nguyệt cũng biến sắc: “Di thể khiếm khuyết của Thần Ma ư? Sao có thể như vậy được!”  

  Advertisement

Đột nhiên.  

 

Ma khí sôi sục trong con mắt thần ma, hình thành nên một Lĩnh vực tuyệt đối!  

 

Toàn bộ sức mạnh phép tắc đều biến mất!  

 

Một giây sau.  

 

Một xúc tua vươn ra từ trong con mắt thần ma, quấn quanh eo của Đông Phương Xá Nguyệt, kéo cô ta tới trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

“Kẻ phàm trần, cậu dám khinh nhờn bản đế à?”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt quát gằn một tiếng.  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu đầy tơ máu!  

 

Đồng tử sổ dọc của con mắt thứ ba giữa trán đen thăm thẳm tựa như hố đen!  

 

Hai tay Diệp Bắc Minh bóp chặt lại, giữ lấy vòng eo nhỏ của Đông Phương Xá Nguyệt!  

 

Thân thể hai người dán sát vào nhau!  

 

Tiếng hít thở nặng nề, mùi hương của đàn ông phả thẳng vào mặt cô ta!  

 

Mặt hai người càng ngày càng sát lại gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau!  

 

“Cậu muốn làm gì?”  

 

Thân thể yêu kiều của Đông Phương Xá Nguyệt run lên: “Khinh nhờn Thần Đế, cậu...”  

 

Ầm!  

 

Tiếng xé vải vang lên!  

 

“Ôi!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hét lên một tiếng.  

 

Toàn thân cô ta run rẩy.  

 

Cô ta là Thần Đế nhưng cũng là một người phụ nữ!  

 

Một người phụ nữ hoàn hảo không chút tì vết!  

 

Lúc này, hai tay Diệp Bắc Minh giữ chặt lấy Đông Phương Xá Nguyệt, trong mắt anh ngập tràn tơ máu!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt run rẩy: “Sao cậu dám? Tôi là Xá Nguyệt Thần Đế… Ưm…”  

 

Miệng cô ta bị chặn lại!  

 

“Tôi không thấy, tôi không thấy gì hết!”  

 

Thần thú Tứ Tượng sợ rùng mình, quay người nhảy xuống hồ nước nhanh như một làn khói!  

 

...  

 

Một ngày sau.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt thay một bộ đồ khác, lạnh lùng nhìn thần thú Tứ Tượng nằm rạp mình bên bờ hồ: “Ám Sắc Ma Thần? Hay cho cái tên Ám Sắc Ma Thần!”  

 

“Ai dạy cậu đặt cái tên này vậy? Thần thú Tứ Tượng, cậu thật to gan!”  

Thần thú Tứ Tượng run lẩy bẩy: “Chủ nhân, lúc ngài mất tích, thuộc hạ không có chỗ dựa nên đã tới Ma giới!”  

 

 

“Thuộc hạ cảm thấy cái tên Ám Sắc Ma Thần này rất phù hợp với phong thái của mình nên mới đặt cho mình tên gọi như vậy!”  

 

 

“Chủ nhân, thuộc hạ thực sự không hề dám phản bội ngài!”  

 

 

Tuy nói vậy nhưng trong lòng thần thú Tứ Tượng lại không nhịn được lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, đúng là phụ nữ!”  

 

 

“Chuyện này vốn chẳng hề liên quan gì với bản thần thú cả!”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu chuyện này à?”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.