Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3067: Tốt nhất là các cô rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”



 

Sở Thiên Hằng quát: “Đồ vô dụng, lập tức lấy danh nghĩa Điện Chân Võ đi truy sát Diệp Càn Khôn cho tao!”  

 

“Bất kể ai bắt được Diệp Càn Khôn, nhà họ Sở cam đoan người đó chính là thế lực số một của thế giới Tam Thiên!”  

 

“Nhớ lấy, tứ ca đã nói phải bắt sống nó!”   

 

“Dù mày có một trăm cái đầu cũng không bằng một cọng tóc của Vô Trần!”  

 

“Nếu không bắt được nó thì mày lấy mạng mày ra đền mạng cho Vô Trần đi!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, bên trong cấm địa Luân Hồi.  

 

Diệp Bắc Minh hãy còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở thế giới bên ngoài, anh đang sửa chữa lại tất cả các ký hiệu với sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

“Nhóc, đi đến đứng ở hòn đảo giữa hồ kia đi!”  

 

“Nơi đó là trung tâm trận pháp của cả di tích Côn Luân Thượng Cổ này!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Anh đi đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, đứng giữa đống phế tích!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có thể bắt đầu!”  

 

“Khoan đã!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ: “Sư tỷ của tôi vẫn còn ở trong thế giới bỏ túi, thả các chị ấy ra trước đã!”  

 

Ý nghĩ hiện lên trong đầu!  

 

Hai bóng người xuất hiện trước mắt!  

 

Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ!  

 

“Sư tỷ của tôi đâu rồi?”, Diệp Bắc Minh ngớ ra, thần niệm rà quét toàn bộ thế giới bỏ túi.  

 

Sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi!  

 

Bốn sư tỷ Vương Như Yên, Hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiểu Độc Tiên đều biến mất!  

 

Tô Tử Lăng run rẩy: “Anh… Anh là Diệp Bắc Minh ư?”  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ trợn tròn cả lên: “Đúng là anh rồi, Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh sao?”  

 

Hiện tại Diệp Bắc Minh không đeo mặt nạ.  

 

Hai cô gái nhận ra anh ngay!  

 

Vui mừng!  

 

Bất ngờ!  

 

Chợt hiểu ra!  

 

Diệp Bắc Minh không có tâm tình trả lời bọn họ: “Các sư tỷ của tôi đâu rồi?”  

 

Bấy giờ Tô Tử Lăng mới hoàn hồn: “Diệp công tử, chẳng phải anh bảo người phụ nữ đó vào thế giới bỏ túi dẫn sư tỷ của anh đi sao?”  

 

“Cô nói cái gì?”  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại: “Đông Phương Xá Nguyệt?”  

 

Thấy được phản ứng của Diệp Bắc Minh.  

 

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ nhìn nhau, hai cô gái ngẩn ra: “Diệp công tử, làm sao vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích nhiều: “Tốt nhất là các cô rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”  

 

Hai người bọn họ đều khó hiểu ra mặt!  

Chỉ thấy.  

 

 

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân trên mặt đất!  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Vù!  

 

 

Không khí dao động, vô số ký hiệu phát sáng giữa không trung!  

 

 

Một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.