Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3084: Lười nói nhảm thêm câu nữa!



Thân thể Diệp Bắc Minh run lên, gắt gao nắm chặt kiếm Không Tên: "Lực lượng thật là mạnh mẽ!"  

 

 

Như thể nắm chặt trời, trăng, sao trong tay!  

 

Cổ tay chợt nhấc, kiếm Không Tên chém ra!  

 

Phụt!  

 

Rơi xuống người lão già có chòm râu dê, sương máu nổ tung, ngay cả thần hồn của lão ta cũng mai một trong khoảnh khắc!  

 

"Vù" một tiếng, kiếm Không Tên chuyển hướng, lão già mặc áo bào đen bỗng co rụt con ngươi lại: "Đừng..."  

  Advertisement

Ầm!  

 

Sương máu bay tán loạn!  

 

"Lão quái vật này có vấn đề, mau lui lại!"  

 

Khuôn mặt già nua của Sở Thiên Hằng biến sắc, nhanh chóng lùi về sau.  

 

Hai lão già cảnh giới Động Hư khác phản ứng chậm nửa nhịp!  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh chợt sải bước lên trước, đuổi kịp hai người, kiếm trong tay rơi xuống!  

 

Trong chớp mắt hai vị cảnh giới Động Hư tiếp xúc với kiếm Không Tên, hai đám sương máu bỗng nổ tung!  

 

"Đệch mẹ! Đệch mẹ! Đệch mẹ!"  

 

Trái tim của mấy chục triệu người tu võ trên quảng trường suýt chút nữa bị dọa đến nổ tung!  

 

Quá kinh khủng!  

 

Đây chính là cảnh giới Động Hư đó!  

 

Diệp Càn Khôn còn là người không?  

 

Bất luận là Lý Thất Dạ, Dao Cơ!  

 

Hay là đám người Sở Vị Ương, Sở Sở, ông lão và cháu gái chỗ ghi danh đều duy trì hành động đờ đẫn!  

 

Chém giết năm tên cảnh giới Động Hư chỉ tốn vừa đúng năm giây!  

 

Sở Thiên Hằng sớm đã bị dọa sợ đến vỡ mật, ông ta điên cuồng lao đến chỗ sâu nhất trong điện Chân Võ.  

 

Ông ta xông vào trong một đại điện cổ xưa, trong lòng không ngừng gào thét: "Địt! Địt! Địt!"  

 

"Ai có thể nói cho tôi chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?"  

 

"Sao thế giới Tam Thiên lại có thể có lão quái vật đáng sợ như thế được? Lão quái vật này rốt cuộc là ai!"  

 

Lúc trong lòng Sở Thiên Hằng đang nghĩ đến điều này.  

 

Âm thanh như Tử thần vang lên: "Đừng có chạy!"  

 

"Cái gì?"  

 

Sở Thiên Hằng quay đầu, vừa vặn đối mặt với tấm mặt nạ màu tím kia!  

 

"Mày!"  

 

Con ngươi ông ta co rụt lại, đang muốn mở miệng!  

 

Một kiếm chém xuống, tiếng động trầm đục vang lên!  

 

Đây là âm thanh xương cốt toàn thân đứt lìa, máu tươi phun ra, một miếng cổ ngọc trên người ông ta "răng rắc" nổ tung!  

 

Một giây sau.  

 

Ầm!  

 

Sở Thiên Hằng cảm thấy mặt mình tiếp xúc thân mật với mặt đất!  

 

Gạch trong đại điện vỡ ra, đầu ông ta như muốn chúi sâu xuống đất!  

 

Đang định đứng lên, một cái chân chợt giẫm lên đầu ông ta: "Chính Sở Vô Trần chọc đến tôi, tôi giết anh ta, rất công bằng!"  

 

"Các người muốn giết tôi, báo thù cho anh ta thì được!"  

 

"Tại sao phải giết những người khác có liên quan đến tôi?"  

 

 

"Còn muốn giết sạch người họ Diệp trong họ Diệp? Cho tôi một lý do!"  

 

 

Sở Thiên Hằng đau đến toàn thân run rẩy, nhếch miệng cười to: "Ha ha ha ha, nhà họ Sở giết mấy con kiến hôi thôi, cần gì lý do?"  

 

 

"Ồ".  

 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

 

Lười nói nhảm thêm câu nữa!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.