Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3102: “Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.



 Mắt Vạn Càn sáng lên: “Con cả gan xin hỏi là chuyện gì vậy ạ?”  

 

 

Vạn Trường Sinh cười ngạo nghễ: “Nói cho con biết cũng không sao, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!”  

 

“Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi!”  

 

“Gì cơ!”  

 

Vạn Càn rùng mình, mắt đỏ hoe.  

 

Hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống liên tục!  

 

“Cha... Cha… Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi sao?”  

 

“Chúc mừng cha, chúc mừng cha!”  

 

Vạn Càn kích động không nói thêm được gì nữa.  

 

Thần Hoàng?  

 

Đây là khái niệm thế nào chứ?  

 

Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Phép tắc Trường Sinh của cha chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ hoàn thiện tuyệt đối!”  

 

“Càn Nhi, con đi với ta tới gia tộc Đông Phương một chuyến, Đông Phương Xá Nguyệt đã trở về rồi!”  

 

“Xá Nguyệt Thần Đế?”  

 

Trong đầu Vạn Càn hiện lên một bóng người: “Ý cha là?”  

 

Người này không chỉ là mỹ nữ số một ở Huyền Giới mà còn có phong hào Thần Đế!  

 

Không ai dám khinh nhờn!  

 

Vạn Trường Sinh nói: “Hôm nay, ta muốn cưới Đông Phương Xá Nguyệt!”  

 

“Phép tắc Luân Hồi của cô ta phải luân hồi mười kiếp!”  

 

“Tấm thân trong sạch của cô ta chính là điểm đột phá tốt nhất!”  

 

Vạn Càn nhíu mày: “Liệu gia tộc Đông Phương có đồng ý không?”

Vạn Trường Sinh lại cười, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh: “Năm xưa, khi ta hủy diệt Hoa tộc, gia tộc Đông Phương đã từ chối không tham gia!”  

 

“Hại ta phải bế quan mấy chục triệu năm mới khôi phục được nguyên khí!”  

 

“Hôm nay, nếu gia tộc Đông Phương dám từ chối bản đế, chuyện đầu tiên bản đế làm sau khi xuất quan sẽ chính là tiêu diệt bọn chúng!”  

 

Vạn Càn mừng rỡ: “Thưa cha, cha đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?”  

 

“Quá tốt rồi!”  

 

...  

 

“Cô nói gì cơ? Nơi người chết tới ư?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi!  

 

Sở Sở vội vàng giải thích: “Anh Diệp đừng hiểu lầm!”  

 

“Tôi không có ý nguyền rủa bố mẹ anh, chẳng qua là thần hồn của người tới giới U Minh sẽ không còn thuộc về bản thân họ nữa!”  

 

“Hơn nữa, giới U Minh còn có một tên gọi khác là vùng đất Luân Hồi!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vùng đất Luân Hồi ư?”  

 

Thìn Long lên tiếng: “Nhóc Diệp, cậu không cần phải lo lắng”.  

 

“Bố mẹ cậu không phải người đoản mệnh, hơn nữa, bọn họ đã dám tới giới U Minh thì chắc chắn là có cách để tự bảo vệ mình!”  

 

“Hiện tại, điều cậu cần làm là gia tăng thực lực của bản thân!”  

 

“Đợi quay về thế giới Tam Thiên, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mười một long mạch con giáp còn lại rồi tính tiếp!”  

 

Ông ta liếc nhìn Sở Sở: “Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!”  

 

“Tốt nhất là cậu nên giết cô ấy đi, nếu không thì phải luôn dẫn đi cùng mình!”  

 

Nói xong, Thìn Long tiến vào thế giới không gian, biến mất trong di tích Côn Luân Thượng Cổ.  

 

Nháy mắt.  

 

Di tích Côn Luân Thượng Cổ bừng lên sự sống!  

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Sở: “Làm sao bây giờ? Phải diệt khẩu thôi!”  

 

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sở tái mét, cô ấy sợ hãi bước lùi lại mấy bước: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi…”  

 

 

“Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.  

 

 

Diệp Bắc Minh bị chọc cười: “Ha ha ha, cô không tin tôi tới vậy à?”  

 

 

“Thôi mà, anh Diệp đừng trêu tôi!”  

 

 

Sở Sở dậm chân.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.