Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3124: “Tôi cho anh được chết toàn thây!”



 Trước ánh mắt kinh hãi của mấy trăm nghìn người, tứ chi của mười con Thú Vương khuỵu xuống!  

 

 

Bịch!  

 

Không ngờ mười con Thú Vương lại thực sự quỳ xuống!  

 

“Ôi trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!”  

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt!  

 

Người nào người nấy đều đầu óc trống rỗng, giật mình đứng bật dậy, rướn cổ, trố mắt nhìn chuyện đang diễn ra!  

 

Ngay cả Tiêu Tuyết Y cũng giật mình đứng dậy: “Sao lại như vậy được!”  

 

Biểu cảm của Huyết Thiên khó coi tới tột độ!  

 

Anh ta vốn muốn chơi chết Diệp Bắc Minh nhưng không ngờ đã huy động cả mười con Thú Vương xông ra rồi mà bọn chúng lại quỳ xuống trước mặt thằng ranh này!  

 

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”  

 

Huyết Thiên nổi giận gầm lên một tiếng.  

 

Mười gã thuần thú sư lập tức chạy tới, quỳ xuống mặt đất: “Thưa cậu chủ, bọn tôi… Bọn tôi cũng không biết!”  

 

“Bọn rác rưởi, đồ ăn hại!”  

 

Huyết Thiên vung tay lên đập nát óc một gã thuần thú sư!  

 

Lúc này, trên đấu thú trường, con ma lang chín đầu kia chẳng khác gì một con chó nằm rạp bên chân Diệp Bắc Minh!  

  Advertisement

Cả chín cái đầu đều thè lè lưỡi như thể muốn lấy lòng anh!  

 

“Trời đất ạ, đây mà là ma lang chín đầu khát máu à? Sao trông nó lại giống một con chó như vậy?”  

 

“Còn cả cá sấu ma quỷ nữa, sao chẳng có chút khí thế hung dữ nào hết vậy?”  

 

“Con ma vượn sáu tay kia bị làm sao thế? Sao lại đấm vai cho cậu ta? Hóa ra sáu cánh tay của nó còn biết làm cả trò này cơ à?”  

 

Khán giả trên khán đài ra sức dụi mắt, còn tưởng là mình đang nằm mơ!  

 

Đặc biệt là người của nhà họ Thôi.  

 

Bọn họ đứng cách đám Thú Vương này không đầy mười mét. Lúc này, tất cả đều cực kỳ sốc khi chứng kiến toàn bộ chuyện này!  

 

“Hả… Không thể nào, chuyện này là giả, tất cả đều là giả!”  

 

Bên trong lồng giam, Lâm Vân sợ ngây người, điên cuồng đập đầu xuống nền đất!  

 

Ngực Thôi Nghê Thường phập phồng dữ dội: “Anh… Anh Diệp, sao anh làm được điều này?”  

 

“Nghê Thường!”  

 

Diệp Bắc Minh còn chưa trả lời, Thôi Nhân Lôi đã quát cô ta: “Đây là bí kíp của cậu Diệp, sao có thể tùy tiện nói cho cháu biết được!”  

 

“Xin cậu Diệp tha tội, Nghê Thường còn nhỏ, không hiểu chuyện”.  

 

Thôi Nhân Lôi nói xong, chắp tay xin lỗi Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao!”  

 

Bộp bộp bộp bộp!  

 

Đúng lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vang lên: “Ha ha ha, đặc sắc, quá đặc sắc!”  

 

Tiếng ồn trên khán đài ngưng bặt.  

 

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, nín thở nhìn về phía hàng ghế khách quý!  

 

Quy định ở thành Huyết Linh.  

 

Khi lãnh đạo của Huyết Tộc nói chuyện, tất cả mọi người phải im lặng.  

 

Huyết Thiên đứng trên cao nhìn xuống đấu thú trường bên dưới: “Ranh con, cậu thể hiện khá lắm!”  

 

“Còn giờ, tôi ban cho cậu được chết!”  

 

“Cậu tự sát đi!”  

 

“Gì cơ?”  

 

Trái tim của mọi người trên khán đài run lên.  

 

Một giây sau.  

 

Tất cả đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt thương hại!  

 

Thiếu chủ của Huyết Tộc đích thân mở miệng, kẻ này chết chắc rồi!  

 

Thôi Nhân Lôi ngã phịch mông xuống đất: “Hết rồi, hết rồi… Hết thật rồi!”  

 

Thôi Nghê Thường ngây người ra như phỗng: “Sao lại như vậy chứ?”  

 

“Ha ha ha, đáng đời! Đáng đời lắm!”  

 

Lâm Vân dừng cơn điên cuồng, vừa chảy nước miếng vừa cười phá lên trong lồng giam!  

 

Lúc này, Huyết Thiên tiện tay vứt một con dao găm xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.  

 

“Quỳ xuống, tự cứa cổ của mình đi!”  

 

“Tôi cho cậu được chết toàn thây!”  

 

Giọng của anh ta đầy bình tĩnh như thể đang ban ơn cho kẻ khác!  

 

Tiêu Tuyết Y nhíu mày: “Huyết Thiên, anh làm vậy có phải hơi quá đáng không?”  

 

Huyết Thiên toét miệng cười một tiếng: “Quá đáng à? Tôi quá đáng thế đấy, cậu ta làm được gì nào?”  

 

Cả đấu thú trường chìm vào im lặng!  

Chỉ còn tiếng của Huyết Thiên vang vọng trong đấu thú trường!  

 

 

Trước cái nhìn chăm chú của muôn người, Diệp Bắc Minh chậm rãi nhặt con dao găm lên.  

 

 

“Anh Diệp, đừng mà!”  

 

 

Thôi Nghê Thường muốn xông tới ngăn cản!  

 

 

Thôi Nhân Lôi kéo Thôi Nghê Thường lại, nhắm mắt lại, không biết phải làm sao: “Nghê Thường, đây đã là kết cục tốt đẹp nhất dành cho cậu ấy rồi!”  

 

 

Khóe môi Huyết Thiên lộ vẻ đùa cợt!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.