Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3143: “Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”



 Theo sát sau lưng cô gái đó là mười người đều ở cảnh giới Động Hư.  

 

 

Sở Sở nhìn hắc long cuối chân trời mà lòng hơi lo âu: “Chị Thục Nhiên ơi, anh Diệp không sao chứ?”  

 

“Em thấy hướng con hắc long kia giống như hướng của Huyết Trì!”  

 

“Chị Thục Nhiên, chị đi cứu người với em được không!”  

 

Cô gái tên là Giang Thục Nhiên.  

  Advertisement

Là người của nhà họ Giang ở Huyền Giới.  

 

Mẹ của Sở Sở chính là cô của Giang Thục Nhiên.  

 

Nhà họ Giang là Đế Tộc, cũng có Thần Đế tọa trấn.  

 

“Thiên Uyên xảy ra việc lớn như vậy, đến cả các gia tộc lớn ở Huyền Giới đều bị kinh động!”  

  Advertisement

Đôi mắt Giang Thục Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào con hắc long kia: “Mặc kệ anh Diệp trong miệng em là ai thì đều đặt sang một bên đi!”  

 

“Tính mạng của anh Diệp kia của em không đáng nhắc tới với bí mật của Thiên Uyên!”  

 

“Chị Thục Nhiên!”  

 

Sở Sở cuống quýt.  

 

Cô ấy giữ chặt cánh tay của Giang Thục Nhiên, khẩn cầu nói: “Xin chị đó, chúng ta tiện đường qua đó xem chút được không?”  

 

“Anh Diệp không thể có việc gì được!”  

 

Giang Thục Nhiên thấy Sở Sở cầu xin như vậy.  

 

Cô ta đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà mê hoặc em đến mức mù quáng thế kia!”  

 

“Chị chỉ xem chút rồi đi thôi, nếu không thấy người thì chúng ta đi ngay!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Sở Sở mừng rỡ.  

 

Giang Thục Nhiên dẫn theo Sở Sở nhanh chóng tới chỗ Huyết Trì.  

 

“Sở Sở, Huyết Trì mà em nói đâu rồi?”, Giang Thục Nhiên nhướng mày.  

 

Đằng trước chỉ có một hố sâu nghìn mét, rỗng tuếch chẳng có gì.  

 

Nào có Huyết Trì gì chứ?  

 

“Hả?”  

 

Sở Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao không thấy Huyết Trì nữa?”  

 

“Chị Thục Nhiên, em chắc chắn là đây đó!”  

 

“Lẽ nào Huyết Trì bị bốc hơi rồi? Chúng ta đi xuống xem thử!”  

 

Mọi người nhảy vào hố sâu kia.  

 

Sau khi tìm tòi một hồi, họ chẳng thu hoạch được gì.  

 

Gầm gừ!  

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu họ vọng tới tiếng rồng ngâm.  

 

 

Trên miệng hố sâu vọng xuống giọng của ông lão: “Cô chủ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”  

 

 

“Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”  

 

 

Sắc mặt Giang Thục Nhiên trầm xuống: “Được rồi Sở Sở, chị không chơi với em nữa!”  

 

 

“Tất cả người của nhà họ Giang đều mau đuổi theo!”  

 

 

...  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.