Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3147: “Xem tên tàn phế này nè!”



 

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào? Lẽ nào bọn họ phát hiện ra sư phụ ư?”  

 

Ánh mắt người thanh niên chợt lóe: “Không phải bọn họ mà là một luồng lực lượng khác!”  

 

“Ngay khi nãy, luồng khí tức kia lại biến mất rồi!”  

 

“Rốt cuộc là ai chứ?”  

 

Người thanh niên nhắm mắt lại, thả luồng thần niệm khổng lồ ra ngoài thăm dò.  

 

Một lát sau.  

 

Người nọ nhìn lên, lắc đầu bảo: “Khí tức kia đã biến mất rồi!”  

 

“Trước cứ mặc kệ, mang thân xác luân hồi cuối cùng của con về rồi nói tiếp!”  

 

Người nọ dời mắt nhìn về phía dãy núi dày đặc yêu khí kia.  

 

Một cây đại thụ to lớn rợp bóng cao vút tận trời cao.  

 

Tộc Thiên Hồ, tới rồi!  

 

...  

 

Lúc này, dưới Thiên Uyên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khiếp sợ: “Chủ Luân Hồi hồi sinh thật rồi!”  

 

“Cảm nhận của ông ta thật đáng sợ, nếu không phải bổn tháp đã dung hợp với phép tắc thế gian thì đã bị ông ta phát hiện rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bổn tháp cũng cho rằng không thể nào nhưng sự thật ngay ở trước mặt!”  

 

“Chẳng những ông ta hồi sinh mà còn ở chung một chỗ với Đông Phương Xá Nguyệt!”  

 

“Cậu biết Đông Phương Xá Nguyệt gọi ông ta là gì không? Là sư phụ đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: “Chủ Luân Hồi là sư phụ của Đông Phương Xá Nguyệt sao?”  

 

Lúc này.  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên: “Nhóc à, chớ kinh ngạc nhé!”  

 

“Có khí tức của Hầu Tử!”  

 

...  

 

Thiên Y các, con đường gập ghềnh phía sau núi.  

 

Hàng chục nghìn đệ tử ngoại môn đang đi gánh nước bên vách núi sâu hun hút.  

 

Mục tiêu là vườn thuốc trên đỉnh núi.  

 

Đây là quy định của Thiên Y các, mỗi ngày mỗi đệ tử ngoại môn phải gánh được một trăm thùng nước.  

 

Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới được phép nghỉ ngơi.  

 

Trong đám đông ấy, có một người tuổi đời còn trẻ rất bắt mắt.  

 

Người nọ chính là Hầu Tử.  

 

Người khác đều gánh hai thùng nước.  

 

Chỉ có Hầu Tử một chân đeo băng vải, một tay khác gánh nước, gian nan đi lên đỉnh núi.  

 

Bỗng nhiên có ai đó đứng chắn bên cạnh Hầu Tử, nhẹ đưa chân ra.  

Hầu Tử vấp té lảo đảo quay cuồng trên mặt đất, thùng nước được gánh từ dưới suối lên bị đổ sạch.  

 

 

“Ha ha ha ha!”  

 

 

Bên tai anh ta là một trận cười to vang: “Xem tên tàn phế này nè!”  

 

 

“Gánh một thùng nước mà gắng sức vậy luôn hả?”  

 

 

“Nếu như tôi là anh ta thì đâm đầu tự sát cho rồi!”  

 

 

Mấy tên thanh niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy buông lời chế nhạo.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.