Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3177: “Diệp Càn Khôn chết rồi à?”



 “Vâng, thưa đế tử!”  

 

 

Một lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ từ từ bước ra.  

 

Lão già kia xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, vẻ mặt vô cùng bình tình vươn một bàn tay tới bờ vai anh.  

 

“Đồ kiến hôi, dám tranh luận với cậu chủ nhà tôi à, cậu nên...”  

 

Chữ “chết” còn chưa ra khỏi miệng.  

 

Xoẹt xoẹt!  

  Advertisement

Máu tươi bắn tung tóe.  

 

“Á!”  

 

Lão già kia hét lên đau đớn, một cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh hung tợn xé xuống.  

 

“Ối!”  

 

Bầu không khí yên lặng lạ thường.  

 

“Cậu... thực lực của cậu đến tột cùng là gì chứ?”  

 

Lão già kia hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh rồi nhanh chóng lùi về sau.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chớ sợ hãi, tôi ra tay nhanh lắm, không đau chút nào đâu!”  

 

Anh từ từ bước lên, tung chưởng tóm lấy cái đầu của lão già kia.  

 

“Không...”  

 

Đầu lão già nổ tung, thân rớt thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ.  

 

Cảnh ấy khiến người của mấy nghìn tông môn kinh hãi: “Diệp Càn Khôn có thể giết cảnh giới Động Hư sao?”  

 

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Vạn Tuyệt biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc: “Tôi khá thấy hứng thú với cậu đấy, nên bổ sung thêm một điều kiện!”  

 

“Tự giới thiệu, nói ra lai lịch của mình, tôi sẽ cho cậu một cơ hội được toàn thây!”  

 

“Haha!”  

 

Diệp Bắc Minh lười nhiều lời.  

 

Anh bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Vạn Tuyệt, một luồng khí tàn sát bao trùm anh ta.  

 

Tốc độ thật nhanh.  

 

Lòng Vạn Tuyệt dâng lên cơn sóng dữ, anh ta quát: “Cản cậu ta lại!”  

 

Bốn lão già cảnh giới Động Hư đứng gần nhất đồng thời ra tay, bốn luồng khí tức khủng khiếp ập tới chỗ anh.  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh vung kiếm Huyền Băng chém ra.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Chỉ trong nháy mắt, bốn lão già cảnh giới Động Hư trung kỳ đi đời nhà ma, hóa thành một đống máu.  

 

Vạn Tuyệt buộc phải lùi lại sau, trái tim kinh hoảng đập thình thịch: “Rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Anh ta phát điên rồi.  

 

Đây là cảnh giới Động Hư đấy.  

 

Cho dù anh ta chiến sinh tử thì cũng không thể nào giết cả bốn cảnh giới Động Hư trong một đòn được.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Anh muốn giết tôi mà lại không biết tôi là ai sao?”  

 

Dứt lời, anh nhảy về phía Vạn Tuyệt.  

 

Đồng tử Vạn Tuyệt co lại, không thể giữ vững sự bình tĩnh: “Bất kỳ ai giết tên này thì con cháu sẽ được phép lựa chọn trở thành người hầu bên cạnh tôi!”  

 

 

“Hơn nữa, từ nay trở đi, tài nguyên tu võ của nhà họ Vạn cho các người sử dụng vô hạn lượng!”  

 

 

Anh ta vừa tuyên bố xong, hai mươi mấy lão già cảnh giới Động Hư đỏ mắt.  

 

 

“Giết!”  

 

 

Bọn họ cùng nhau ra tay.  

 

 

Rầm!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.