Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3312: “Thiên Đạo Tông...”



 

 “Cứ chết đi như vậy, còn giữ cho cậu ta được nguyên vẹn đã xem như tiện nghi cho cậu ta rồi!”  

 

Tất cả các trưởng lão còn lại đều trầm mặc không nói gì!  

 

Đôi mắt đẹp của Sở Vị Ương, Sở Sở lập tức đỏ bừng, nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang nằm trên đại điện: “Anh Diệp...”  

 

“Không có khả năng!”  

 

Tôn Thiến điên cuồng xông lên, ngã ngồi ở bên người Diệp Bắc Minh, nắm chặt lấy tay anh!  

  Advertisement

“Tuyệt đối không có khả năng, anh ấy không có khả năng chết được!”  

 

“Bố ơi...”  

 

Diệp Tâm cũng chạy tới, khóc nức nở: “Mẹ, có phải bố sẽ không về được nữa không!”  

 

Tôn Thiến lắc đầu giống như nổi điên: “Sẽ không... Nhiều nguy hiểm như vậy anh ấy còn chống đỡ được!”  

  Advertisement

“Sao có thể chết ở chỗ này chứ?”  

 

“Haiz”.  

 

Ông Điền thở dài một tiếng.  

 

Nhậm Kiếm Hành đi lên: “Ông Điền, thật sự không có biện pháp nào sao?”  

 

Ông Điền lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ bị thương hoặc là trúng cấm thuật gì đó, tôi nhất định sẽ có thể phát hiện ra!”  

 

“Nhưng mà kẻ này chỉ còn lại mỗi thân xác, thần hồn hoàn toàn mai một rồi!”  

 

“Chỉ sợ lúc này cho dù Đại La Thần Tiên có tới cũng không cứu được kẻ này!”  

 

Vẻ mặt Nhậm Kiếm Hành thất hồn lạc phách: “Thần hồn mai một? Tại sao có thể như vậy!”  

 

Thần hồn của Diệp Bắc Minh đang ở huyệt Hỗn Độn, đương nhiên những người này không thể cảm giác được!  

 

Đột nhiên.  

 

“Keng, keng, keng!”  

 

Bên ngoài đại điện truyền đến những tiếng chuông.  

 

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bối rối vọt vào: “Các vị trưởng lão, việc lớn không tốt!”  

 

“Bên ngoài có rất nhiều người đang đến, người tới tấp nập!”  

 

“Tất cả bọn họ đều nói giao Diệp Bắc Minh ra, nếu không...”  

 

“Nếu không sẽ san bằng Huyền Thiên tông chúng ta!”

“Làm càn!”  

 

“Thật to gan!”  

 

“Con mẹ nó, coi Huyền Thiên tông là chỗ nào vậy? Những người đó muốn chết sao?”  

 

Mấy trưởng lão gầm lên một tiếng, lao ra ngoài đại điện.  

 

Vừa tới sơn môn Huyền Thiên tông, trong nháy mắt đã cảnh tượng bị bên ngoài doạ sợ!  

 

Phía trước đông nghìn nghịt.  

 

Đều là người tu võ của mấy trăm thế lực, trên triệu bóng người giống như mây đen tiêu sái đến gần!  

“Thiên Đạo Tông...”  

 

 

“Thành Thiên Đan...”  

 

 

“Sát Minh...”  

 

 

“Vũ Cực Tông...”  

 

 

“Tinh Khư Môn... Mấy người cũng biết đây là Huyền Thiên tông, không kiêng nể gì xâm nhập như thế, chẳng lẽ không thèm để ý đến uy nghiêm của Huyền Thiên tông chúng tôi sao?”, ông Điền cả giận nói.  

 

 

Một lão già áo xám đi ra khỏi đám người: “Chúng tôi chỉ cần mạng sống của hai người, một người là tên Diệp Bắc Minh súc sinh kia!”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.