Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3345: “Băng Cực Cung?”



 

 Trong nháy mắt giống như biến thành một người khác vậy!

Con chó địa ngục nằm phục dưới chân Diệp Bắc Minh, vẫy đuôi nịnh nọt!  

 

“Đây là chó do Bách Lý Tranh Vanh nuôi, liệu nó có chịu nhận tôi làm chủ không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bách Lý Tranh Vanh dùng vũ lực ép nó phải thuần phục nên mặc dù chó địa ngục chịu vâng lời!”  

 

“Nhưng không trung thành tuyệt đối!”  

 

“Cậu thì khác, cậu có huyết mạch Ma Hoàng!”  

  Advertisement

“Chó địa ngục chỉ có huyết mạch cấp Vương, trời sinh bị cậu áp chế!”  

 

“Đôi bên chỉ cần ký kết khế ước thần hồn là từ giờ trở đi, nó sẽ nghe lệnh cậu!”  

 

“Ồ?”, mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.  

 

Một giây sau, hắn khẽ quát một tiếng: “Chó địa ngục, mày có bằng lòng ký kết khế ước thần hồn với tao không?”  

  Advertisement

“Gâu!”  

 

Chó địa ngục lè chiếc lưỡi đầy lửa của nó ra!  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”  

 

Anh cứa rách lòng bàn tay, năm ngón tay siết lại!  

 

Vài giọt máu tươi chảy ra, ngưng tụ thành một tấm phù văn màu máu!  

 

Chó địa ngục không chút do dự xông tới, để phù văn màu máu biến mất giữa trán của nó!  

 

Khế ước thần hồn đã được ký kết xong!  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Tên chó địa ngục khó đọc quá!”  

 

“Từ giờ, tên của mày là Tiểu Hỏa!”  

 

“Gâu!”  

 

Chó địa ngục hưng phấn xoay mòng mòng tại chỗ.  

 

Đột nhiên.  

 

Chó địa ngục vểnh tai lên, cảnh giác nhìn về một hướng!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy?”  

 

Chân nguyên của anh đã cạn, vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn nên anh không cảm ứng được những chuyện ở xa.  

 

“Gâu!”  

 

Chó địa ngục sủa lên một tiếng.  

 

“Đi nào!”  

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt, đi về phía mà chó địa ngục sủa.  

 

Anh vừa mới đi được chừng ngàn mét thì gặp ngay một người phụ nữ máu me khắp người, cầm một thanh bảo kiếm trong tay, chật vật ngăn cản mười mấy người đàn ông bao vây tấn công!  

 

“Thẩm Nại Tuyết, cô đừng vùng vẫy nữa!”  

 

Một thanh niên để bộ râu cá trê toét miệng cười một tiếng: “Thấy cô da mịn thịt mềm như vậy, tôi thật không nỡ làm rách da cô!”  

 

“Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, tôi đảm bảo cho cô được chết một cách dễ chịu!”  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết trắng bệch, cô ta phải chống thanh bảo kiếm trong tay xuống đất mới gắng gượng đứng được: “Tôi là thánh nữ của Băng Cực Cung, các anh dám!”  

“Băng Cực Cung?”  

 

 

“Ha ha ha ha!”  

 

 

Mấy người đó cười đầy phóng đãng: “Thánh nữ? Cô không nhìn lại xem đây là đâu!”  

 

 

“Hôm nay, bọn tôi nhất định phải nếm thử xem mùi vị của thánh nữ là như thế nào!”  

 

 

“Các anh em, tôi muốn nếm thử mùi vị của nước thánh trước, cho tôi làm trước được không?”  

 

 

“Mẹ kiếp! Mày mặn kinh khủng!”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.