Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đối với những người phụ nữ khác, tôi vẫn khá là dịu dàng".
Lê Mộng Ly nghe thấy lời này thì càng khóc nức nở hơn!
"Ặc...", gương mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết đỏ lên.
Thầm nghĩ nếu như vậy thì chẳng phải là.
Có phải những người phụ nữ khác cũng bao gồm cả cô ta không?
Đột nhiên.
"Phụt!"
Lê Mộng Ly phun ra một ngụm máu tươi, mạch máu nhô lên bên ngoài da thịt !
Advertisement
Một tiếng “ầm” trầm vang vang lên, thế mà toàn bộ đều nổ tung!
Chỉ trong chốc lát, cả người từ trên xuống dưới Lê Mộng Ly đều là máu tươi, nhìn thấy mà giật mình!
Thẩm Nại Tuyết giật nảy cả mình: "Anh Diệp, cô ta làm sao vậy?"
Diệp Bắc Minh nhún vai: "Cô ta vốn đang bị thương, vừa rồi lại tức giận quá mức!"
"Chân nguyên trong cơ thể nghịch chuyển, dẫn đến gân mạch nổ tung!"
"Nhưng cũng may là tôi có thể cứu!"
Nói xong anh liền tiến lên một bước, lấy ngân châm ra đâm về phía Lê Mộng Ly!
Lê Mộng Ly đưa tay ra ngăn cản Diệp Bắc Minh cứu mình: "Anh đi ra! tôi không muốn anh cứu..."
"Lê Mộng Ly tôi! Cho dù hôm nay có tức giận quá mức mà chết ở chỗ này, cũng không cần tên bại hoại như anh cứu tôi!"
"Hả, được thôi".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Thân là thầy thuốc, sư phụ đã từng nói với anh rằng!
Chỉ cần không phải kẻ địch, có thể cứu mạng người ta thì hãy cố gắng mà cứu!
Nếu như đối phương cự tuyệt, vậy sẽ là chuyện khác.
Anh quả quyết thu hồi ngân châm.
Quay người trực tiếp tìm kiếm biện pháp rời khỏi hang đá!
Lê Mộng Ly sững sờ, trong lòng phát điên: "Người này bị làm sao vậy? Mình không cho anh ta cứu! Anh ta liền thật không cứu thật sao!"
"Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra đây là sự dè dặt của phụ nữ sao?"
"A a a! Đồ đần! Bại hoại! Đầu gỗ!"
Diệp Bắc Minh không biết Lê Mộng Ly suy nghĩ cái gì trong lòng, giờ phút này anh đang cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ trong hang đá.
Sau khi xem xét một vòng, không thu hoạch được gì!
"Tiểu tháp, ông có thể nhìn ra cái gì không?"
Cho dù Diệp Bắc Minh hỏi thăm như thế nào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều không có bất kỳ câu trả lời nào!
"Tiểu tháp? Ông có ở đó không vậy?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.