Ánh mắt nhìn chăm chăm về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.
Không biết qua bao lâu, giọng của ông lão khô gầy vang lên: “Các người nhìn thấy chưa? Lúc kẻ này ra tay lại cũng có thể dẫn đến dị tượng huyết long!”
Người phụ nữ trung niên cau mày: “Nếu trên người Vy Ny không có con huyết long đó, tôi cũng nghi ngờ người mà tổ tiên nói là cậu tal”
Bà ta dừng một chút: “Chẳng lẽ... chỉ là trùng hợp sao?”
Thiếu niên bảy tám tuổi lên tiếng: “Trùng hợp sao? Vậy cũng trùng hợp quá rồi!”
“Kẻ này họ Diệp, lại vừa hay có thể dẫn ra dị tượng huyết long!”
“Lỡ như là cậu ta thì sao?”
Lời vừa được nói ra, ba người đều trầm mặc!
Diệp Bắc Minh về đến đài đoạn hồn với tốc độ nhanh nhất. “Tiền bối, vừa nấy cách mà ông nói rốt cuộc là gì?”
Diệp Bắc Minh cất giọng kích động, đôi mắt đỏ bừng: “Thực sự có thể cứu đại sư tỷ của tôi sao?”
Ánh mắt Vương Thần Cương hơi sầm xuống: “Cậu nhóc Diệp, bây giờ tôi vẫn không thể trả lời cậu!”
“Tôi cần làm một thử nghiệm, nếu nghiệm chứng suy đoán của tôi!”
“Thần hồn của đại sư tỷ cậu vẫn chưa bị hủy diệt!”
“Nói xong, cũng không đợi Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Chuyển ánh mắt, nhìn sang Long Khuynh Vũ đang mau chóng đi đến: “Cô Long, có thể mượn dùng tỉnh huyết của cô không?”
“Được!”
Long Khuynh Vũ cũng không hỏi gì, trực tiếp rạch cổ tay. Ép ra mấy giọt tinh huyết, khuôn mặt trở nên tái nhợt! Vương Thần Cương bước ra một bước đi lên đài đoạn hồn.
Miệng lẩm bẩm niệm đọc, rạch lòng bàn tay khắc mấy đạo phù văn!
Vùi Liền sau đó, phù văn bùng cháy!
Mấy giọt tinh huyết của Long Khuynh Vũ ngưng tụ lại, hóa thành một con huyết long lượn vòng trên đài đoạn hồn.
Vương Thần Cương vui mừng: “Quả nhiên, cậu nhóc Diệp, thần hồn của sư tỷ cậu chưa tiêu tan hết!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Tiền bối, thế là thế nào? Thần hồn của sư tỷ tôi đang ở đâu?”
Vương Thần Cương nhảy xuống đài đoạn hồn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ở ngay trong đài đoạn hồn!”