“Từ Long quốc đến di tích Côn Luân rồi đến thế giới Cao Võ, thế giới Tam Thiên!”
“Mẹ kiếp, anh vẫn luôn là thần tượng của Vương Khinh Hầu tôi! Thần tượng chân chính!”
“Lúc trước, khi tôi rơi xuống Thiên Uyên, biến thành kẻ tàn phế trong số những kẻ tàn phế!”
“Anh vẫn có thể chữa khỏi cho tôi, y thuật của anh giỏi như vậy, nhất định là vẫn còn cách chữa trị được!”
“Hơn nữa, chúng ta vẫn còn học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa, chắc chăn anh sẽ hồi phục!”
Hầu Tử vừa nói vừa chảy nước mắt. Anh ta ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh! “Khụ khu...”
Diệp Bắc Minh ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy ngạt thở: “Hầu Tử, lời anh nói khiến tôi rất cảm động!”
“Nhưng anh có thể buông tay ra trước đã được không? Tôi sắp ngạt thở rồi!”
“Hả? À à à, được!”
Hầu Tử vội vàng buông Diệp Bắc Minh ra.
Anh ta lau sạch nước mắt, cố ý nhoẻn cười thật tươi: “Hahaha, tôi biết ngay là anh Diệp sẽ không gục ngã dễ dàng mà!”
“Chắc chắn anh Diệp sẽ bình phục, mọi người nói có phải không?”
Xung quanh lặng ngắt như tời
Mọi người đều biết rõ tình hình của Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều.
Hầu Tử lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Tốt rồi, anh Diệp tỉnh lại rồi!”
“Giờ tôi sẽ đi gặp mấy vị viện trưởng, nhất định bọn họ có thể chữa khỏi cho anh Diệp!”
Nói rồi, anh ta quay người chạy vội ra khỏi cấm địa.
Mấy vị viện trưởng biết tin Diệp Bắc Minh đã tỉnh lại lập tức chạy tới cấm địa.
Mấy ông lão xách hòm thuốc đi sát ngay đằng saul
Sau một hồi kiểm tra, mấy ông lão thì thầm với các vị viện trưởng mấy câu rồi đi khỏi.
Sắc mặt Kiếm Phá Thiên khá khó coil
Ngập ngừng muốn nói lại thôi!
Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng liếc nhìn nhau.