Ngư Thất Tình có chút lo lắng: "Thanh kiếm này..." Ngư Bảo Quốc trực tiếp ngắt lời cô ta: "Thẩm Trung đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho bố biết rồi, bố biết con nghỉ ngờ tên
nhóc kia là chủ nhân của tòa vực tháp đó chuyển thết"
"Nhưng nhìn từ tình huống trước mắt, trên cơ bản có thể xác định là không phải!"
"Bố cũng đã kiểm tra qua thanh kiếm này rồi, kiếm hồn bên trong đã sớm bị chôn vùi!"
"Bố và mẹ kế của con đã bàn bạc qua, tạm thời để thanh kiếm này lại nhà họ Ngư, nói không chừng thật sự có thể tìm được người chuyển thế thật sự của chủ nhân tòa tháp thần kia!"
Ngư Thất Tình gấp gáp: "Thế nhưng đây là đồ của cậu Diệp!"
"Được rồi!"
Ngư Bảo Quốc khẽ quát một tiếng: "Con không nghe lời người làm bố đây đúng không?"
"Không phải con đã từng cứu tên nhóc kia một lần sao? Cái này coi như là thù lao con cứu cậu ta!"
Ngư Thất Tình nhíu mày: "Bố, đây là đồ của cậu Diệp!"
"Coi vật này như là thù lao con cứu anh ta thì cũng phải để người ta đồng ý mới được!"
"Im ngay!"
Ngư Bảo Quốc dùng sức võ bàn đọc sách: "Nhà họ Ngư muốn một thanh kiếm cùn còn cần cậu ta đồng ý sao?"
"Phía dưới Thần Giới có ngàn vị diện!" "Chỉ là Huyền Giới thì tính là cái thá gì? Trong đợt tuyển chọn thần giáng, cả Huyền Giới còn chưa chắc đã có thể chọn được một người đủ tiêu chuẩn đâu!"
"Bố...!"
"Không cần nói nữa!"
Ngư Bảo Quốc vung tay lên: "Con đi ra ngoài đi, đi chuẩn bị nghi thức thần giáng năm sau cho tốt vào!"
"Nhà họ Ngư chúng ta xếp hạng ở tít phía sáu tám Thần tộc, còn không biết có thể có thu hoạch hay không đây!"
Nhìn thấy Ngư Bảo Quốc thật sự tức giận. "Vâng!"
Ngư Thất Tình chỉ có thể ngậm miệng, quay người rời khỏi thư phòng.
Vừa đi ra khỏi thư phòng, phía sau liền truyền đến giọng nói của người phụ nữ trung niên: "Lão gia, thanh kiếm này thật sự thần kỳ như ông nói sao?"
"Không phải vị đại nhân tung hoành Thần Giới năm đó đã ngã xuống thật sao? Vật này thật sự là bội kiếm của người đó?"
"Cho dù thần văn bên trong đã sớm bị chôn vùi, đây vẫn là một thanh thần khí!"
"Nghị nhi sắp xuất quan, để cho nó dùng thanh kiếm này đi?"
Học viện Viễn Cổ, sân diễn võ.
Trên một sân võ đạo trong đó có hai bóng người đang đánh qua đánh lại!
Sau mấy chục hiệp. Hai người dừng lại, chính là Hoa Linh Lung và Hầu Tử.
Hoa Linh Lung cười nhạt một tiếng: "Đồ nhi, gần đây con tiến bộ rất lớn!"
"Nếu với tốc độ này, con cũng có thể thử tranh đấu vào top 100 bảng xếp hạng học viện Viễn Cổ!"
Hầu Tử chắp tay cúi đầu: "Vẫn là sư phụ dạy bảo tốt!"
Anh ta quay đầu nhìn về phía cấm địa sau núi một chút: "Cũng không biết bao giờ anh Diệp mới có thể xuất quan!"
Đột nhiên.
Một giọng nói giễu cợt vang lên: "Tên vô dụng kia đã thành tàn phế rồi mà còn muốn xuất quan?"
"Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!" Hầu Tử nhìn lại.
Một thanh niên chắp tay sau lưng đi tới, phía sau là mười đệ tử học viện Viễn Cổi
"Hạng Cửu U, lại là anhl" Hầu Tử siết chặt nắm đấm.
Trong ba tháng này, Hạng Cửu U đã đến gây sự với bọn họ mấy chục lần rồi!
"Anh là ai? Dám gọi thẳng tên của tôi ư?" Hạng Cửu U cười lạnh một tiếng!