Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3590: Chết đến nơi rồi vẫn còn uy hiếp!



Trương Tuyệt Long và Tần Bách Hùng lộ vẻ vui mừng.

Năm ngón tay giáng xuống!

'Phập!' một tiếng lớn, một cảnh không thể tin nổi xuất hiện!

Diệp Bắc Minh lại tóm chặt tay của Vương Nguyên, khiến hắn không thể tiến thêm một phân!

“Làm sao có thể”

Vẻ mặt Vương Nguyên biến sắc, sau đó cười lạnh lùng một tiếng: “Chẳng trách dám ăn nói với bản thiên sứ như vậy, đây chính là bản lĩnh của mày sao?”

“Chết cho tao!”

Một tiếng gầm!

Phía sau bùng phát ra một tàn ảnh, liền sau đó chui vào trong cơ thể của Vương Nguyên!

Một tay khác ngưng tụ thành nắm đấm, đập về phía trái tim của Diệp Bắc Minh như sao băng!

Phập!

Một tiếng vang bức bối!

Một quyền này không đánh chết Diệp Bắc Minh như Vương Nguyên tưởng tượng, mà bị bàn tay của Diệp Bắc Minh ngăn được!

“Đây chính là bản lĩnh của mày?”

Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu!

“Mày! Rốt cuộc mày có cảnh giới gì?", Vương Nguyên ngây người.

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, năm ngón tay tóm chặt năm đấm của Vương Nguyên, bỗng nắm chặt!

“Rắc rắc!, môt tiếng giòn tan!

“A!”

Vương Nguyên kêu thảm một tiếng, năm đấm lại bị Diệp Bắc Minh nghiền vụn!

Bã xương và máu thịt phun ra từ giữa các kế ngón tay, Vương Nguyên đau đến vẻ mặt méo mó, đang định lên tiếng!

Một cánh tay sức mạnh lớn vô cùng khóa chặt cổ của hắn! Càng lúc càng chặt! Cảm giác khó thở truyền đến.

Vương Nguyên sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh, cố hết sức giấy dụa: “Buông tao ra... mau buông tao ra...”

“Tao là người của nhà họ Vương, một trong tám thần tộc lớn, nếu mày giết tao... cả học viện Viễn Cổ sẽ phải gánh chịu cơn lửa giận của nhà họ Vương!”

Chết đến nơi rồi vẫn còn uy hiếp!

“Diệp Bắc Minh, cậu làm gì vậy hả, mau buông thần sứ ra

Phía dưới võ đài, Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng kinh sợ hét lên!

Những người khác của học viện Viễn Cổ cũng hoàn hồn lại, các trưởng lão khác đều lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu như vậy sẽ hại học viện Viễn Cổ đấy!”

“Cậu nhóc Diệp, đừng kích động, đây là thiên sứ đó!”, Kiếm Phá Thiên sợ hãi hét lên.

“Tôi biết anh Diệp mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đó!", Hầu Tử đỏ mặt tía tai.

Long Khuynh Vũ nuốt nước miếng: “Đúng thế, mỗi lần anh †a đều có thể phát huy ra thực lực vượt xa người thường!”

Lê Mộng Ly sợ đến hai chân mềm nhữn, phải dựa vào chiếc ghế bên cạnh.

Nhưng câu nói vừa nãy của tên nhóc này, thực sự khiến hắn suýt tức đến nổ tung!

Cho dù không có Trương Tuyệt Long liên lạc với hắn, chỉ dựa vào thái độ vừa nãy của tên nhóc này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.