Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 40



Chương 40

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng Vương Như Yên rời đi, hơi lo lắng đặt đũa xuống, lau sạch miệng đi theo sau.

Vừa rời khỏi thang máy, Vương Như Yên đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trong đại sảnh khách sạn, gã đứng chắp tay, cười nhìn cô ấy: “Như Yên, đã lâu không gặp”.

“Quân Vô Hối, anh đến đây làm gì?”, Vương Như Yên lạnh lùng nói.

“Không phải cô đã đoán được rồi ư, cô giết vua Giang Nam, còn hỏi tôi đến đây làm gì?”, Quân Vô Hối cười lắc đầu: “Mục đích tôi đến nơi này rất đơn giản, chỉ vì hai chuyện”.

“Thứ nhất, bắt cô về quy án”,

“Thứ hai, tôi muốn dẫn cái người tên Diệp Bắc Minh kia đi”.

“Không được!”

Vương Như Yên lạnh lùng lắc đầu.

Muốn đụng vào sư đệ của cô ấy thì phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không!

“Đó cũng không phải do cô! Đây là lệnh bắt mà chiến thần Lăng Phong ban bố, kẻ chống đối, giết không tha!”, Quân Vô Hối lạnh nhạt nói.

Gã giơ tay lên, lấy một cái văn kiện đỏ ra.

Kia chính là lệnh truy nã Vương Như Yên!

Chữ ký của chiến thần Lăng Phong chình ình ở trước mặt, còn có một dấu ấn soái nhìn mà rợn người.

“Thanh Long, Chu Tước, giao cho hai người đó”, Quân Vô Hối xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh trong sảnh khách sạn, vỗ lệnh truy nã lên bàn bảo.

“Vâng!”

Một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng 24, 25 tuổi bước ra từ sau lưng Quân Vô Hối, kính cẩn đáp.

Vương Như Yên thấy hai người đó thì sắc mặt lập tức sa sầm: “Hai hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong? Võ giả cấp Tông Sư!”

“Đúng vậy!”

Thanh Long lạnh nhạt gật đầu.

“Cô tự còng tay lại hay để chúng tôi ra tay?”, Chu Tước lạnh lùng hỏi.

“Như Yên, cô nên khoanh tay chịu trói đi. Tôi đảm bảo cô sẽ không chết, dù sao cô cũng là người con gái mà bạn tôi thích”.

Quân Vô Hối cười nói.

Diệp Bắc Minh cau mày, đang định bước ra.

Chỉ nghe thấy Vương Như Yên cười khẩy nói: “Nơi này là khách sạn Đế Hào, địa bàn của Vương Như Yên tôi, chỉ là võ giả Tông Sư mà cũng dám đến ra oai à? Dù là chiến thần Lăng Phong tự mình đến đây thì tôi cũng có thể không cần nể mặt ông ta!”

“Quỷ Ảnh, Hàn Mị, ném họ ra ngoài”, Vương Như Yên chỉ vào hai người kia nói.

“Vâng thưa cô chủ!”

Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, hai bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Như Yên.

“Hai tùy tùng bên cạnh thầy cửu thập lục thế mà lại xuống núi!”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Các người cũng là Tông Sư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.