"Con gái của tôi, nên do tôi tự mình bảo vệ!"
Nói xong, cô ta gỡ tay Lạc Khuynh Thành ra, ngăn trước người Diệp Tâm và Diệp Nặc!
Một giây sau.
Tôn Thiến đứng bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, nói: "Ngài nói đúng, con gái của mình nên tự mình bảo vệ!"
Mười ba phật tử "phụt" một tiếng bật cười: "Hahahaha! Mẹ của tiểu ma vật, nghiệp chướng nặng nề!"
"Các người, siêu độ đi thôi!"
Phật quang kim sắc đánh tới như sóng thần trong nháy mắt đã chạm đến hai người Đông Phương Xá Nguyệt và Tôn Thiến!
Cơ thể hai người hòa tan ra! "Mẹ ơi!" "Mẹ ơi!"
Diệp Tâm và Diệp Nặc gần như khóc ngất đi, trên cơ thể hai người đột nhiên phóng ra một mảnh ma quang đen nhánh!
Trên bầu trời Thái Dương Tông mây đen gào thét, sấm sét vang dội, giống như là tận thế đến nơi!
“Sức mạnh huyết mạch?”
"Quả nhiên không phải ma tộc bình thường, càng không thể để nó sống tiếp!"
Mười tám vị phật tử đồng thời ngước lên nhìn trên bầu trời, ánh mắt nghiêm nghị: "Cẩn thận không chậm trễ lại phát sinh biến cố, trước tiên giết chết hai tiểu ma vật này rồi nói tiếp!"
Mười tám vị phật tử chuẩn bị ra tay.
Ly Nguyệt sớm đã nước mắt đầy mặt: "Toàn thể Tu La Tộc xuất kích!”
"Cẩn tuân mệnh lệnh của nữ hoàng!"
Người của Tu La Tộc cũng đều là nhà binh, mười mấy vạn tộc nhân Tu La Tộc lao ra từ di tích Côn Luân Thượng Cổi
"Đây là cái gì... "Chín mươi chín ngọn núi Tọa Long? Đây là di tích Côn Luân Thượng Cổi"
Người Trần gia, Xích Diễm Cốc vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi thấy di tích Côn Luân Thượng Gổ xuất hiện mới thay đổi sắc mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!