Nguyễn Nguyệt Cầm vô cùng nghiêm túc: “Nhớ kỹ, con không thể thích cậu
“Bây giờ không được, sau này cũng không được!”
Nguyễn Thanh Từ ngẩn người: “Mẹ, tại sao?”
“Mẹ nói không được là không được! Không có tại sao!”
“Bắt đầu từ bây giờ con chỉ có thể ở trong điện Thần Hoàng, cố gắng nâng cao cảnh giới đi! Không có lệnh của mẹ, con không được phép đi đâu hết!”, Nguyễn Nguyệt Cầm quát nói, phất tay áo bỏ đi.
Nguyễn Thanh Từ đỏ bừng đôi mắt.
Không hiểu tại sao mẹ bỗng nhiên nổi giận!
Nguyễn Nguyệt Cầm vẫn chưa rời đi!
Trốn trong bóng tối nhìn Nguyễn Thanh Từ một cái: “Ầy, hai người vốn không thể nào!”
“Thanh Từ, đợi đến một ngày con sẽ hiểu, từ khi trong cơ thể con chảy huyết mạch Vương tộc, các con đã là người của hai thế giới rồi!”
Phủ thành chủ ở thành phố Thần.
Trước người Nghê Hoàng treo lơ lửng một quả cầu thủy tinh đường kính một mét, hình ảnh bên trong lại là Diệp Bắc Minh trong Thái Dương Tông!
Lúc này. Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, trên người huyết quang nổi lên! Từng luồng năng lượng bùng phát giống như đợt sóng xung kích!
Ánh mắt Nghê Hoàng quái dị: “Lại để cậu xông bừa đánh bậy, dung hợp xương chí tôn trong cơ thể ngược lại trong họa được phúc...”
Cách Thái Dương Tông mười dặm.
Một trăm linh sáu bóng hình đứng nghiêm, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ màu đen.
Chính là một trăm linh sáu vị đà chủ của Thiên Sát Môn, vẻ mặt dưới mỗi chiếc mặt nạ đều vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chăm chằm tia sát khí kinh thiên trên không trung Thái Dương Tông!
“Mười tám vị phật tử chết thật rồi...”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!