Một câu nói ngắn ngủi.
Nghê Hoàng ngẩn người: “Chỉ vậy thôi? Hết rồi?”
Trên khuôn mặt của cô ta lóe lên tia lửa giận: “Đâu có ai xin giúp đỡ như vậy? Là thế nào chứi”
“Bản tiểu thư đã sống lâu như vậy, chưa từng thấy người nào như anh ta!”
“Ai đồng ý giúp anh chứ? Còn giúp anh trông coi Thái Dương Tông, anh coi tôi là ai hả?”
“Hừ! Tôi không giúp anh đâu, anh cũng chẳng là gì của tôi!” Nghê Hoàng tức đến bóp vỡ miếng ngọc bội!
Một lát sau, cô ta bực bội khó chịu.
Làm thế nào cũng không tĩnh tâm được!
Trong đầu vẫn luôn vang vọng câu nói đó của Diệp Bắc Minh: “Được rồi, được rồi, cô thắng rồi!”
“Lão Khâu, ông đến Thái Dương Tông một chuyến, bất luận là ai muốn gây bất lợi cho Thái Dương Tông, giết không tha!”
“RõP"
Trên hư không vang lên giọng nói, sau đó yên tĩnh trở lại.
Cổng lớn Dịch Bảo Các không ngừng có các võ giả đi ra đi vào.
“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, bảo cậu đứng ở cổng tiếp đón khách, cậu làm mất hết mặt mũi của Dịch Bảo Các rồi!”
“Nhà họ Trương bỏ ra nhiều dược liệu như vậy, nâng cao cho cậu đến cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ có ích gì không?”
“Đúng là phế vật! Phế vật trong phế vật!”, một người phụ nữ có tám phần dung mạo, hà khắc chỉ vào Trương Đạc mắng mỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!