Chương 412
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến công ty của Tôn Thiến.
Tôn Thiến ngồi ở trên bậc thang, toàn thân ướt đẫm, khóc tỉ tê.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tôn Thiến lập tức xông đến: “Mau cứu Nhược Tuyết, cầu xin anh cứu Nhược Tuyết!”
“Yên tâm, không cần nói tôi cũng biết”.
Diệp Bắc Minh nhìn túi xách Hạ Nhược Tuyết bỏ lại.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể dùng theo dõi vạn dặm không?”
“Có thể”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.
Diệp Bắc Minh dùng tay mở túi xách của Hạ Nhược Tuyết.
Chuẩn bị đồ có hơi thở của cô.
Đột nhiên, một bức ảnh ố vàng lọt vào tầm mắt.
Người trong hình lại chính là mình.
Tôn Thiến đỏ mắt: “Tấm hình này Nhược Tuyết vẫn luôn mang theo bên mình suốt mấy năm đại học đến nay”.
“Người ta cũng từng tìm tung tích của anh, nhưng một chút tin tức cũng không có”.
“Khó khăn lắm anh mới quay về, nhưng số mệnh lại trêu đùa Nhược Tuyết!”
“Sau khi cô ấy biết anh có vị hôn thê đã chủ động rút lui khỏi tình cảm của mấy người, một mình quay về Kim Long, quyết định không nhớ anh nữa”.
“Diệp Bắc Minh, nếu không phải Nhược Tuyết gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không gọi cho anh”.
“Người ta thích anh, nhưng không muốn phá hỏng tình cảm của anh, anh hiểu không?”
Diệp Bắc Minh ngây người.
Anh không ngờ vị trí của mình ở trong lòng Hạ Nhược Tuyết lại cao như vậy?
Diệp Bắc Minh cất hình ảnh.
Cầm ra một cái lược.
Một giọt máu tươi nhỏ xuống.
Trước mắt Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện huyết ảnh của Hạ Nhược Tuyết!
Ngoài 40 kilomet.
Trong một trang viên xa hoa thuộc khu sầm uất nhất tại trung tâm thành phố.
Diệp Bắc Minh lên xe, đạp ga phóng đi.
…
Lúc này.
Sâu trong nhà họ Giả.
Hạ Nhược Tuyết bị người ta trói đến, trong mơ màng, cô nhìn thấy rất nhiều bác sĩ ngoại khoa.
“Ông Giả, hoàn tất phối máu, xác nhận không có vấn đề”.
“Lập tức có thể phẫu thuật”.
“Cô gái này cơ thể khỏe mạnh, cháu ông nắm chắc 70% cơ hội sống tiếp”.
Giả Khiếu Lâm chắp hai tay sau lưng, hạ lệnh: “Bắt đầu phẫu thuật!”
“Rõ!”
“Chuẩn bị thuốc mê!”