“Phụt”
Hơn mười người đi cùng của Đạo Tông cũng bị chấn động đến phun ra một ngụm máu tươi.
Tôn Nhiễm, Chu Phù Dung, Giang Tuyên Nhi ba người ở gần nhất, hét thảm lên một tiếng rồi hóa thành một làn sương máu.
Chỉ có Giang Tiên Nhi, thân thể tỏa ra một tâng ánh sáng quỷ dị, ngăn cản phần lớn sức mạnh kia.
Kỷ Bách Ngi cũng giống vậy, lùi lại bảy tám bước, dùi đen trong tay không ngừng run rẩy: “Năng lượng thật cường đại! Còn nói mình là luyện thể giả?”
“Còn thanh kiếm trong tay cậu nữa, lão phu đều muốn có!” Ông ta đuổi theo Diệp Bắc Minh ra đến khoang thuyền.
Nhân lúc huyết long đang ngăn cản Kỷ Bách Nghiệp, Diệp Bắc Minh đã lao lên boong thuyền.
Người đàn ông trung niên của Đạo Tông đi tới mép thuyền, vung tay ném Hướng Ly Ly ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp của Hướng Ly Ly trở nên tái nhợt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một khi rơi xuống dòng nước đen này, chỉ có một đường chết.
Diệp Bắc Minh lập tức dùng ảnh thuấn, tiến lên một bước.
Vào khoảnh khắc Hướng Ly Ly chuẩn bị chạm vào mặt nước đen, một vòng †ay mạnh mẽ vòng qua eo cô ta, Hướng Ly Ly mở to mắt nhìn thì kinh ngạc phát hiện: “Anh Diệp!”
Grào!
Một con huyết long lao ra, hung hãn đập mạnh vào mặt nước đen.
Rầm rầm rầm!
Sóng khí phản chấn, hai người bay lên không trung, châm chậm đáp xuống mép thuyền.
“Gậu...
Người đàn ông trung niên của Đạo Tông kinh hãi, giật mình đánh ra một chiêu hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua, người đàn ông trung niên lập tức biến thành một màn sương máu, máu tươi hội tụ trên thân kiếm.
“Qủa nhiên là kiếm tốt! Máu tươi ngung tụ, tiếng vang không ngừng!”
Kỷ Bách Nghiệp lao ra khỏi ca bin cũng không tức giận mà lên tiếng khen ngợi: “Diệp Bắc Minh, kiếm này nhất định có kiếm linh mạnh mẽ!”
“Diệp Bắc Minh, lão phu cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao công pháp luyện thể và thanh kiếm này ra đây!” ị
“Lão phu cho cậu một cái chết tử tế!
“Bằng không, lão phu bắt cậu sưu hồn, bảo đảm khiến cậu sống không bằng chết!”
Diệp Bắc Minh không hề khách khí, cười lạnh nói: “Một chữ thôi, cút!”
“Tôi thấy cậu đúng là muốn chết!”
Kỷ Bách Nghiệp lửa giận ngút trời, dậm chân lao về phía anh. Diệp Bắc Minh thả Hướng Ly Ly xuống: “Lui về khu vực an toàn!” Kiếm khí quét qua, dây buộc trên cơ thể cô ta đều lứt lìa. “Được...”
“Tiểu tháp, tự tôi đối phó với Kỷ Bách Nghiệp e rằng có chút khó khăn, mặc dù nắm chắc bảy phần có thể giết chết ông ta!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, bổn tháp có thể ra tay!”
“Nhưng cậu phải cân nhắc một điều, chúng ta đang ở trên thuyền gỗ Vạn Niên Dương, một khi bổn tháp ra tay, khi giết Kỷ Bách Nghiệp thì con thuyền này cũng sẽ bị phá hủy!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”
Đồng thời cùng lúc đó, Kỷ Bách Nghiệp cũng đã ra tay: “Dùi Huyền Phách, đập chết hắn cho lão phu!”
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!