Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4446: Sư phụ



Uông Hoàn Vũ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên mặc mãng bào cùng một ông lão cụt một tay đang đứng trước mặt hàng trăm cường giả Luân Hồi Tông.

Cả hai đều ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.

Hơn chục Đạo Tổ cùng hàng trăm Đạo Quân!

“Sư phụ, phải làm thế nào đây?”

Nghê Hoàng hoảng sợ hỏi.

Thiên Cơ lão nhân liếc Diệp Bắc Minh một cái rồi lắc đầu: “Đừng sốt ruột, tùy cơ ứng biến là được!”

Giọng nói của Uông Hoàn Vũ vang lên: "Hai vị tiền bối, tên tiểu súc sinh này là kẻ thù của tôi”.

"Mặc kệ hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải áp giải hắn về gia tộc Tử Kim Hoa, khiến hắn muôn đời vạn kiếp không trở mình được!”

“Xin hai vị tiền bối hãy nể mặt tôi, đợi ngày khác tôi nhất định sế tới Luân Hồi Tông tỏ lòng thành kính!"

Gã đàn ông mặc mãng bào tỏ vẻ khinh thường: "Gia tộc Tử Kim Hoa không có bất kỳ thể diện nào trước mặt Luân Hồi Tông!”

“Người này Luân Hồi Tông chúng ta muốn chắc rồi!”

"Cho các người thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chúng tai”

“Ông!” Trong mắt Uông Hoàn Vũ xẹt qua một tia phẫn hận.

Nhìn thấy người đàn ông mặc mãng bào nở nụ cười khinh miệt, được, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.

Uông Hoàn Vũ chỉ đành lạnh giọng hạ lệnh: “Chúng ta đi!”

Đợi khi người của Uông Hoàn Vũ rời khỏi, gã đàn ông mặc mãng bào mới hạ mi nhìn xuống!

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Theo chúng ta trở về Luân Hồi Tông thôi!”

Giọng điệu có phần thờ ơi

Giống như mệnh lệnh vậy!

“Nếu tôi không làm theo thì sao?”

Diệp Bắc Minh đáp.

Người đàn ông mặc mãng bào tựa hồ đã sớm biết câu trả lời của anh, khóe miệng vẽ lên ý cười trêu chọc: "Không đi? Vậy phiền cậu phải chịu ít thiệt thòi rồi”.

“Cậu nói thử xem nếu tôi đánh gấy tứ chỉ, rồi phế bỏ đan điền của cậu”.

“Hay là đập nát miệng cậu, rồi phá bỏ kinh mạch toàn thân đây?”

Nói đoạn lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vẫn là tiến hành cùng lúc vậy! Giữ lại thần hồn của hắn ta là được, làm đi!”

Hơn chục Đạo Tổ gần như bước ra cùng lúc, trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.

Hơn chục loại vũ khí sắc bén bổ xuống, chuẩn xác ngoan độc nhắm tới phần đầu, tim, đan điền và các vị trí yếu hại khác trên người anh.

Mỗi một đao chém xuống đều cực nhanh!

Diệp Bắc Minh không nén nổi kinh ngạc: "Bọn hắn vậy mà cũng biết phép tắc thời gian, tuy rằng chưa tiến tới giai đoạn thời gian đóng băng, chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ nhất là lĩnh vực tăng tốc!”

“Nhưng lại nhanh hơn tốc độ của Đạo Tổ bình thường rất nhiều”. Lúc này ra tay có thể giết chết vài người.

Nhưng bản thân Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ bị những người còn lại làm bị thương!

Anh cấp tốc lùi bước!

Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay tán loạn, trên mặt đất mở ra hơn chục vết nứt đáng sợ.

Hơn mười Đạo Tổ dậm chân lấy đà, vọt thẳng về phía Diệp Bắc Minh đang rút lui kia.

Một gã để râu quai nón vòng ra phía sau Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay quét thẳng vào cổ anh: “Nhóc con, tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ của chúng tôi còn nhanh hơn!"

“Chết đi!”

Một giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh dùng một động tác cực kỳ quái dị ngoảnh đầu lại!

Khoảnh khắc gã đàn ông quai nón chạm mắt với anh, giống như nhìn thấy thần chết bò lên từ địa ngục vậy!

Không kìm được rùng mình!

Chỉ thất thần trong giây lát, cần cổ đã truyền tới một cơn đau nhói.

Đầu lìa khỏi cổ mà bay cao!

Thi thể rơi phịch xuống đất!

Những người còn lại không kịp cảm thấy ngỡ ngàng thì Diệp Bắc Minh đã chủ động phản công, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém xuống một Đạo Tổ ở bên cạnh!

Tiếng rồng ngâm vang vọng!

'Tên Đạo Tổ kia chỉ cảm thấy một con huyết long nghiền ép xuống khiến hắn bất giác phải vươn tay lên để ngăn cản!

Sương máu nổ tung!

“Cẩn thận phía sau Trấn Ngục quét ngang, a!”, một tiếng hét thê lương vang lên, kiếm Càn Khôn ¡ gặt hái được thêm máu tươi của ba người.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.