Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4448: Gã đàn ông



Diệp Bắc Minh hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Có gan thì bước lên đạo đài Luân Hồi đấu với tôi một trận!”

“Lên đạo đài Luân Hồi? Ha ha ha, cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?”, gã đàn ông mặc mãng bào cười nhạo nói.

“Tôi cứ ở bên ngoài chậm rãi đùa chết cậu đó!”

“Rồng đất, ra đi!”

Năm ngón tay tóm vào trong không trung!

Chín con rồng đất lại lao ra khỏi mặt đất một lần nữa, vọt thẳng lên đạo đài Luân Hồi! Rồi nổ tung, cuốn lên khói bụi mù mịt!

Khi khói bụi tan đi, Diệp Bắc Minh quả nhiên lại khôi phục, nhưng thân thể lại lung lay chực đổ.

Ngay cả lĩnh vực phép tắc cũng bắt đầu chớp tắt, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

“Ha ha ha ha!”

Gã đàn ông mặc mãng bào nhấc chân bước đến ngoài rìa lĩnh vực phép tắc!

Ông lão một tay vội cảnh cáo: “Kim huynh, cẩn thận đó! Ông tốt nhất vẫn nên tránh xa lĩnh vực phép tắc của thăng nhóc này ra một chút, ngộ lỡ bị hút vào trong thì hậu quả khó lường!”

Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu: “Tưởng huynh, ông lo lắng thái quá rồi đớ”.

“Thằng nhãi này sắp không trụ nổi nữa rồi, hơn nữa tôi cách vùng giáp giới của lĩnh vực phép tắc còn hơn mười mét”.

“Nếu hẳn đột nhiên tấn công tôi vẫn có đủ thời gian để rút lui!" Ông lão một tay thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa. “Rồng đất, lên!”

“Rồng đất, nổ cho tai”

Liên tiếp hơn chục đòn đánh tới tấp khiến Diệp Bắc Minh chật vật rơi vào thế bị động. Anh siết chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rã rời khụy một gối xuống đạo đài Luân Hồi! Thần lực cơ hồ đã cạn kiệt!

lĩnh vực phép tắc chập chờn không rõ, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào!

“Anh Diệp...”

Nghê Hoàng hớt hải xông tới muốn giúp đỡ Diệp Bắc Minh!

“Kiến hôi từ đâu tới vậy?”

Gã đàn ông mặc mãng bào giậm giậm chân, một con rồng đất tức khắc vọt lên từ dưới đất đánh mạnh vào ngực Nghê Hoàng, khiến cô ta bắn ngược ra xa!

Phun ra một ngụm máu, lâm vào hôn mê!

“Nghê Hoàng!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, tia máu hẳn lên con ngươi như muốn vỡ lìa!

"Ha ha ha ha! Tưởng huynh ông đứng ở xa như vậy làm gì? Mau tới nhìn xeml”, gã đàn ông mặc mãng bào vẫy tay: “Ông mau lại đây nhìn tên nhãi này xem, vẻ mặt phẫn nộ này thực sự rất thú vị!”

Ông lão một tay không đáp, chỉ đứng đó cau mày suy ngẫm.

Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh đã bị thương nặng, không lẽ còn có thể gây ra bước ngoặt gì? Suy nghĩ một lát ông ta liền tiếp cận phạm vi lĩnh vực phép tắc của anh.

Gã đàn ông mặc mãng bào chỉ còn cách lĩnh vực phép tắc tầm mười mét!

Vì lý do an toàn, ông già cụt tay vẫn giữ khoảng cách xa hơn, duy trì khoảng ba mươi mét!

“Tưởng huynh, ông cũng quá thận trọng rồi đó!” Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu thích thú.

Ông lão cụt tay liếc xuống ống tay áo trống không của mình, nói: “Trước đây lão phu đã suýt chết vì không đủ đề phòng!”

"Cánh tay này mất chính là vào lúc đó, lão phu không tái tạo lại cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc”.

Vừa dứt lời, một giọng nói mang đậm mùi chết chóc vờn qua tai ông tai: “Vậy ông nên cẩn thận hơn một chút đi!”

“Cái gì?” Ông lão cụt tay thâm kêu không ổn. Tiếp đó.

Môi trường xung quanh ông ta cùng gã đàn ông mặc mãng bào đột ngột thay đổi đáng kể, cả hai vội cúi đầu nhìn xem.

Đầu không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh. Hai người họ vậy mà đã đứng ở trên đạo đài Luân Hồi!

"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta rõ ràng đang ở bên ngoài...', gã đàn ông mặc mãng bào biến sắc.

Mồ hôi ông lão cụt tay đổ như mưa: “Phạm vi ảnh hưởng của lĩnh vực phép tắc mở rộng rồi, cho nên đạo đài Luân Hồi cũng lớn hơn!”

“Phạm vi của đạo đài Luân Hồi này từ một trăm mét tăng lên thành một trăm ba mươi mét!"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.