Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4471: Đôi môi khẽ run rẩy!



Bên ngoài sơn môn của Thương Khung Kiếm Tông, có ít nhất hàng trăm người đang bí mật theo dõi.

Anh quay đầu lại nhìn: “Nhược Tuyết, Hoàng Nhi, anh đi đây!”

“Cô Hướng, Hoàng Nhi và cô Lục xin phiền cô, đợi tôi dụ mấy người kia rời đi, muộn một chút cô hãy xuất phát!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dùng truyền âm truyền tin cho mấy người: “Đúng rồi, nếu sau này nghe thấy tin anh chết, không cần đau buồn!”

“Mọi người yên tâm, anh sẽ không chết đâu!” “Hả?” Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Hướng Ly Ly ba người đều ngây ra.

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Em biết rồi, chồng muốn giả chết, ve sầu thoát xác đúng không?”

“Thông minh!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ về một hướng rồi nhanh chóng rời đi.

“Diệp Bắc Minh rời đi rồi? Chúng ta có nên đi theo không?”

“Nói nhảm, đương nhiên là theo rồi!”

“Nhưng mấy người phụ nữ kia thì sao?”

“Ngươi là đồ ngốc sao? Dị Hỏa và công thức Quy Linh Đan đều nằm trên người Diệp Bắc Minh, mấy người phụ nữ đó bắt được thì tốt, nếu biết được tung

tích của Diệp Bắc Minh thì cần đám người đó làm gì?”, người đàn ông cầm đầu chửi rủa, sau đó nhanh chóng lao theo phía sau Diệp Bắc Minh.

Đồng thời cùng lúc đó.

Tin tức Diệp Bắc Minh rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đã truyền tới tất cả các thế lực lớn.

“Rời đi sớm như vậy sao?”

“Thương Khung Kiếm Tông cũng không ngốc, không dám đắc tội chúng ta!”

“Vậy còn đợi gì nữa? Bắt thằng nhóc đó lại!”

Các thể lực lớn nghe tin liền lập tức hành động.

Tốc độ của Thiên Cơ lão nhân rất nhanh, trực tiếp rời khỏi đại lục của Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên thuyền Vạn Niên Dương trở về Hỗn Độn Hải Vực.

Có hàng chục chiếc thuyền Vạn Niên Dương theo sau và bao vây lấy ông ta.

“Lão già kia, chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi?”

Một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu.

Khí tức cảnh giới Đao Tôn trung Kỳ không hề che giấu, giống như một cơn sóng thần ập tới.

"Thiên Cơ lão nhân không chút sợ hãi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Trừ các người, chắc không còn ai đến nữa nhỉ?”

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Chết đến nơi còn giả vờ bình tĩnh cái gì?

“Đợi chúng ta bắt được ông, còn sợ Diệp Bắc Minh không quan tâm đến sự sống chết của sư phụ mình sao?”

“Bắt lại cho ta, dám phản kháng trực tiếp đánh cho tàn phế, giữ lại một hơi thở là được!”

“Vâng!”

Hàng chục bóng người lao về phía Thiên Cơ lão nhân, vào khoảnh khắc họ đến gần ông ta.

Thiên Cơ lão nhân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt già nua khế nheo lại. Một tia huyết mang bắn ra từ đôi mắt.

Hơn mười thân ảnh kia nổ tung.

“Ông!”

Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nhìn Thiên Cơ lão nhân trước mặt: “Ông là ai? Thực lực của ông... sao có thể...”

Một cỗ áp lực đến từ Thiên Cơ lão nhân lan ra ngoài.

Phụp!

Đầu gối người đàn ông trung niên mềm nhữn, vậy mà trực tiếp quỳ xuống. Mồ hôi như mưa.

Sắc mặt trắng bệch.

Đôi môi khẽ run rẩy!

Cho dù ông ta ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, cũng không thể giết nhiều người trong một nháy mắt như thế được.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.