Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4542: Cậu cứ tiếp tục đi



“Không còn thời gian nữa rồi, cho nên... khụ khụ..."

Phượng tổ Thiên Ma cũng có đôi phần xấu hổ: “Nên chỉ có thể trực tiếp hóa hình! Yên tâm, tôi là người từng trải, sớm đã không lấy làm lạ với chuyện nam nữ này nữa rồi

“Cậu cứ tiếp tục đi, tôi nói là được!” Phượng tổ Thiên Ma nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.

Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, anh cũng phải người thích khoe thân!

Ma khí lại cuộn lên. “Tiểu Cửu, em mặc quần áo vào đi”.

Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới cùng Phượng Cửu đứng trước mặt Phượng †ổ Thiên Ma.

Gương mặt xinh đẹp của Phượng Cửu đỏ bừng, vừa rồi cô thực sự xém chút đã vượt rào, chỉ kém một chút nữa thôi.

Nếu không phải Phượng tổ Thiên Ma đột nhiên xuất hiện, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh nên trong lòng lúc này có chút ít thất

vọng, nhưng cũng đan xét chút may mắn.

Suy cho cùng, không người phụ nữ nào muốn lần đầu tiên của mình diễn ra trong một hang động †ồi tàn cả!

“Người thực sự là Phượng tổ Thiên Ma sao? Phụ vương tôi từng nói một tia tinh hồn của Phượng tổ Thiên Ma vẫn còn lưu lại trên thế gian, một mực bảo vệ

Phượng tộc!”

“Khi trưởng thành, hậu duệ của hoàng tộc Phượng tộc sẽ dùng huyết phượng xăm hình phượng hoàng lên trên ngực!”

“Khi Phượng tộc gặp phải nguy cơ tồn vong hoặc người trong lời tiên đoán năm đó xuất hiện, tiên tổ mới hiển linh!”

Nói đoạn, Phượng Cửu lại kích động nhìn chằm chằm huyết ảnh nói: “Không lẽ tất cả những điều này đều là thật sao?”

"Đúng vậy! Cậu ta chính là người mà Phượng tộc ta đang chờ đợi!”

Ánh mắt Phượng tổ Thiên Ma thoắt cái tối đi, rơi xuống người Diệp Bắc. Minh!

"Tôi?" Diệp Bắc Minh cau mày: “Các người đợi tôi làm gì?"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kinh hãi phát hiện ra, Phượng Cửu đứng thừ người ra tại chỗ với ánh mắt vô hồn, ngay cả hô hấp cũng không còn!

Đóng băng thời gian? Phượng tổ Thiên Ma vậy mà làm thời gian ngừng trôi!

Thấy Diệp Bắc Minh kinh ngạc, Phượng tổ Thiên Ma phun ra một câu: “Đừng lo, Phượng Cửu không sao đâu”.

“Những lời tôi nói tiếp đây vô cùng quan trọng, con bé không có tư cách để nghe!"

Phượng tổ Thiên Ma cũng không giải thích quá nhiều mà đi thẳng vào trọng tâm: “Diệp Bắc Minh, cậu cảm thấy thế gian này thế nào?"

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Có ý gì?”

Phượng tổ Thiên Ma mỉm cười: “Chính là ý trên mặt chữ, phép tắc võ đạo, chuyển đổi thế giới từ thấp tới cao của thế gian này, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Anh hiển nhiên không ngờ tới Phượng tổ Thiên Ma sẽ hỏi như vậy!

“Tiền bối, người rốt cuộc có ý gì?”

Phượng tổ Thiên Ma vẫn lắc đầu: "Cậu trả lời tôi trước, cậu cảm thấy với tư cách là một người tu võ thì những thế giới, đẳng cấp, cảnh giới này khiến cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh suy ngẫm một lúc mới phun ra một câu: “Quá nhiều cảnh giới, hơn nữa, các thế giới nhỏ lẻ cũng quá nhiều!”

“Đột phá xong một thế giới thì phía trên vẫn còn những thế giới lớn mạnh hơn nữa!”

“Cảnh giới, thế giới dường như là vô tận!"

Phượng tổ Thiên Ma cười gật đầu: "Đúng vậy! Xem ra cậu cũng phát hiện ra vấn đề này rồi”.

"Đối với những người tu võ ở thế giới thấp, thế giới quả thực là nhiều vô tận, cảnh giới cũng vậy!”

"Trong suốt cuộc đời của mình, họ không ngừng nỗ lực nâng cao cảnh giới, đột phá sang thế giới mới, rồi lại thăng cấp cảnh giới, đột phá thế giới!”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.