Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khổ: "Nhóc con, là vậy đó! Chính là như vậy!” “Khoảnh khắc gặp Phượng tổ Thiên Ma kia, tôi đã nhớ lại mọi thứ”.
“Hỗn Độn giới hẳn là lối vào của nhà tù này, cũng là lối ra!”
“Chủ nhân đầu tiên của tôi cũng chính là Võ Tổ của thế giới này đã sáng tạo ra hệ thống tu luyện của người tu võ, cũng tạo ra tôi!”
“Chủ nhân đầu tiên của tôi hẳn là nhóm phạm nhân đầu tiên của nhà tù số bảy!”
Diệp Bắc Minh sởn tóc gáy: “Tiểu Tháp à, nơi này thực sự là một nhà giam sao?”
"Đúng vậy!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Thuận theo dòng chảy của sông Mặc Uyên đến điểm cuối, chủ nhân đầu tiên của tôi đã từng tới đó!”
“Ở đó có một cô gái hoàn mỹ vô khuyết canh gác, chủ nhân của tôi đã từng giao chiến với cô ta!”
“Chỉ một chiêu là bại trận....” “Trời ạ... Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!
Người tạo ra Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vậy mà bại dưới tay cô gái đó, kiên trì không nổi lấy một chiêu?
Diệp Bắc Minh nuốt khan: “Tiểu Tháp à, thực lực thật sự chênh lệch lớn đến Vậy sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: "Thực lực không phải cách biệt quá xa, mà là tại nhà tù số bảy này, phép tắc của toàn thế giới này đều do cô ta quy
định!”
"Nói cách khác, tất cả phép tắc, công pháp võ đạo mà cậu lĩnh ngộ được đều dựa trên phép tắc mà cô ta sáng tạo ral”
“Cô gái đó chỉ cần một suy nghĩ liền có thể lật đổ cả một thế giới!” Diệp Bắc Minh rơi vào trầm mặc. Lần đầu tiên trong lòng anh có cảm giác tuyệt vọng!
Đôi mắt anh có chút ửng đỏ: “Tiểu Tháp, không lẽ chúng ta cứ như vậy chấp nhận số mệnh sao?”
Đột nhiên. Nghĩa địa Hỗn Độn rung lắc dữ dội!
Tấm bia mộ thứ tám lóe lên, giọng nói của Vua thời gian truyền tới: “Nhóc. con, bây giờ cậu đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi chưa?”
“Hắc Thủy tộc không có gì đáng sợi"
“Cô gái ở cuối sông Mặc Uyên kia mới là thứ đáng sợ nhất!"