“Hắn ta rơi xuống đó rồi!”
“Mẹ kiếp, phải làm thế nào?”
“Có đuổi theo không?”
Thân ảnh hơn trăm người đồng thời xuất hiện, căn bản không dám lại gần sông Mặc Uyên, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Một lão giả nhìn giống như cái xác khô cười lạnh, có chút sợ hãi nhìn về phía sông Mặc Uyên nói: “Nếu đuổi theo, ai dám nhảy xuống sông Mặc Uyên? Trừ khi các người muốn thần hồn bị tiêu diệt, vĩnh viễn không thể đầu thai!”
Nghe thấy lời này! Những đại năng thượng cổ khác không nhịn được mà run lên. Một người đàn ông trung niên cau mày: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Lão giả giống xác khô kia mỉm cười: “Chư vị, Võ Tổ đã chết, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng đã vô dụng!”
“Chúng ta chính là những người có sức mạnh đỉnh cao của thế giới này, đương nhiên là đi thôn phệ sức mạnh sinh mệnh của vạn giới, kéo dài sinh mạng
của chính mình rồi!”
Một người phụ nữ cau mày: “Nếu chúng ta giết quá nhiều người, người phụ nữ kia có ra tay không?”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi!”
Lão giả xác khô lắc đầu: “Mấy kỉ nguyên đã qua đi, lẽ nào cô còn chưa hiểu sao?”
“Thế giới mà chúng ta đang ở, chính là một nhà tù. Để ngăn chặn sự xuất hiện của những cường giả có thể đe dọa đến nhà tù này, Hắc Thủy Tộc thỉnh
thoảng sẽ xuất hiện để tiêu diệt thế giới!”
“Chỉ cần chúng ta duy trì cảnh giới đại năng thượng cổ, thôn phệ sức mạnh sinh mệnh, kéo dài tuổi thọ, người phụ nữ đó sẽ không động đến chúng ta!”
Mắt đám người sáng lên. Hình như, ông ta nói cũng có lý. “Nếu đã như vậy, thì bắt đầu từ Hỗn Độn Giới này đi!”
“Sức mạnh sinh mệnh của những người Ma Tộc này, dường như cực kỳ mạnh mẽt”
Diệp Bắc Minh vừa rơi xuống sông Mặc Uyên liền bị sóng lớn cuốn đi. Ngực anh truyền đến một cơn đau nhói.
Nước của sông Mặc Uyên không thề giống nước, nó giống như một dòng sắt thép vậy.
Diệp Bắc Minh giơ tay muốn bơi. Nhưng đôi cánh tay như bị nhét đầy trì, không cách nào cử động được. Chỉ có thể để mặc cho dòng nước cưồn cuộn mang mình đi.
“Tiểu tháp, đây là chuyện gì? Nước này có vấn đề à? tôi không cách nào bơi được!”, Diệp Bắc Minh kinh hãi nói.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Mỗi một giọt nước của sông Mặc Uyên đều nặng 1 vạn cân!”
“Mỗi lần cậu muốn bơi, ít nhất sẽ phải mang theo hàng tỷ giọt nước, sao có thể cử động được chứ?”
Vãi chưởng!
Diệp Bắc Minh chấn động!
Một giọt nước 1 vạn cân?
Đây còn là nước không?
“Ọc ọc...”
Diệp Bắc Minh nuốt khan: “Tiểu tháp, ông không nói đùa đấy chứ?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bổn tháp không biết nói đùa là gì!”
“Nếu không phải nhục thể của cậu đủ mạnh, từ khoảnh khắc cậu rơi xuống sông Mặc Uyên, đã trực tiếp biến thành sương máu rồi!”
“Cậu muốn bơi ở sông Mặc Uyên này, ít nhất phải có sức của 10 con rồng!” Diệp Bắc Minh rất nhạy bén: “Sức của 10 con rồng? Đó là gì?”
Đây là cái tên mới mà lần đầu anh nghe.
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sức của một người, khoảng 100 cân!” “Sức của một con bò vào khoảng một nghìn cân!”