Diệp Bắc Minh trực tiếp đóng lại lối vào của tổ địa Hoa tộc, dẫn mọi tiến vào chính điện.
Từ tốn thuật lại tất cả những gì mình đã trải qua trong Hỗn Độn giới nửa năm qual
“Hả? Không đúng, sao lại không thấy Phượng Cửu đâu?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc nhìn xung quanh.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi à, Phượng tộc, còn có cô gái tên Phượng Cửu mà con nhắc tới đó chúng ta đều chưa từng gặp qua!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Lúc đầu khi ở Hỗn Độn giới, anh đã nói qua chuyện của Hắc Thủy tộc và kêu Phượng Cửu dẫn theo người của Phượng tộc tới đại lục Hỗn Độn.
Không lẽ cô đã gặp phải chuyện gì nên bị trì hoãn sao?
Tuy nhiên với thực lực của Phượng tộc, cũng không đến nỗi rơi vào nguy. hiểm!
Diệp Bắc Minh có chút bối rối: "Đúng rồi, Nhược Tuyết đâu? Linh Nhi sao cũng không thấy có mặt?”
Sắc mặt của mọi người thoắt cái trở nên có chút quái dị! Lạc Khuynh Thành, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên đỏ hoe mắt.
Diệp Bắc Minh lập tức có dự cảm không lành: "Mẹ, sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Thanh Lam thở dài một hơi: “Khi trở lại Thần Quốc Hỗn Độn, mẹ của cô Lục là Tiêu Phi Yên tựa hồ đã đợi cô ấy rất lâu!”
“Cô ấy có tiết lộ với chúng ta vài câu, dường như Tiêu Phi Yên đã phát hiện ra tung tích của Lục Thiên Thần nên đã đưa cô ấy rời khỏi Thần Quốc Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh khế nhíu mày, hỏi tiếp: “Vậy Nhược Tuyết thì sao?”
“Nhược Tuyết...”
Diệp Thanh Lam có chút bất lực, biết rằng giấu diếm không nổi nữa, bèn đáp: “Minh Nhi, Nhược Tuyết vì cứu chúng ta, ngăn cản người của Luân Hồi tông nên đã bị nước đen nuốt chứng rồi...”
"Gái gì!"
Diệp Bắc Minh đứng hình tại chỗ.
Hai mắt anh thoắt cái đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên cực kỳ đồn dập, nơi trái †im truyền tới từng trận đau thắt: “Nhược Tuyết!!!”
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh đứng trước một ngôi mộ chôn cất di vật và quần áo, bên trên khắc to ba chữ Hạ Nhược Tuyết.
“Sau khi nước đen rút đi, chúng ta đã mạo hiểm quay lại khu vực đó..., Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Nơi nước đen đi qua, tất cả đều hóa thành vùng đất chết!”
“Chúng ta không tìm thấy thi thể của Nhược Tuyết nên đã dựng lên ngôi mộ này!"
Diệp Bắc Minh suy sụp đứng trước bia mộ: "Không thể nào, Nhược Tuyết không thể chết được!"
“Mẹ, nơi đó ở đâu? Con muốn đi tìm cô ấy!” “Cho dù bị nước đen làm ô nhiễm, con cũng phải mang cô ấy trở về!”
Diệp Thanh Lam bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nói cho Diệp Bắc Minh biết vị trí cụ thể.
Diệp Bắc Minh nói: “Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi, con cần yên tĩnh một
lát”.
“Tiều sư đệ à...
Đạm Đài Yêu Yêu bước tới trước. Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chị Tiểu Yêu, các chị cứ về trước đi!”
Đạm Đài Yêu Yêu thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe thì cũng đau đớn trong lòng, đành gật đầu, đưa mọi người rời khỏi.
Diệp Bắc Minh ngồi xuống trước bia mộ suốt một ngày một đêm! "Tiểu Tháp, vẫn chưa tìm được sao?" Khi mặt trời ló rạng, Diệp Bắc Minh khản giọng hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: "Nhóc con à, còn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của cô Hạ cả!”
"Chuyện xảy ra đã được nửa năm rồi, thời gian quá dài, có lẽ cô ấy đã thực.
sự... “Tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: "Làm sao Nhược Tuyết có thể chết được? Cô ấy là con cưng của trời!”
“Là thể kiếm tâm, còn sở hữu thực lực Đạo Tôn, sao có thể chết được?”
“Tôi không tin, tôi phải đi tìm cô
Sau khi bỏ lại phân thân bù nhìn, Diệp Bắc Minh nhanh chóng rời khỏi tổ địa Hoa tộc, hướng thẳng tới nơi Hạ Nhược Tuyết mất tích!